Xe chạy đi xa, Trần Vu Nhất bỏ máy tính trên tay xuống, xoa xoa trán, cảm thấy một nỗi buồn phiền không thể nói thành lời.
…
Trên công trường đã bắt đầu làm việc từ sớm, phần móng rất quan trọng, vì trung tâm thương mại cao mấy chục tầng nên buộc phải làm tốt khâu chịu lực.
Trừ công việc này ra còn lại đều là những công việc an toàn, sau đó là đến các khâu thao tác trên cao, cô cũng phải cân nhắc đến sự an toàn của đội ngũ công nhân.
Cô có bàn bạc chuyện này với Trần Vu Nhất, anh ta nói đã mua bảo hiểm cho tất cả công nhân rồi, để đề phòng xảy ra bất trắc.
Hôm nay, lúc chuẩn bị tan làm, Thân Nhã ra đến ngoài tòa nhà công ty thì bị Trần Vu Nhất chặn lại.
Cô rất khó chịu, Trần Vu Nhất liếc nhìn cô: “Ngày trước giữa chúng ta thân mật là vậy, chẳng lẽ cứ phải đi đến bước đường này hay sao?”
Thân Nhã cảm thấy nực cười: “Xin anh đừng quên, việc đến bước đường này là do anh gây ra.”
“Nhưng em cũng có lỗi mà. Sai lầm trong hôn nhân không phải chỉ bắt nguồn từ một phía, nếu như ban đầu em nói em tha thứ cho anh, không lôi chuyện tôi vô ý ngoại tình ra để chì chiết, ngày nào cũng đay nghiến anh tới mấy lần thì anh cũng sẽ không trở nên chán nản. Anh xin lỗi suốt một tháng trời, ngày nào cũng hạ mình nhún nhường, còn em thì giống như bà hoàng luôn ra vẻ hơn người, thỉnh thoảng lại chì chiết anh nên mới khiến anh trở nên khó chịu. Nếu không thì mọi chuyện đã không đi đến nước này.” Trần Vu Nhất nói.
“Bây giờ nói những chuyện này cũng không còn nghĩa lý gì nữa, người làm sai là anh, còn người quyết định tha thứ cho anh là tôi, chuyện như vậy anh nghĩ nói tha thứ là có thể hoàn toàn tha thứ được ư. Nếu đổi lại là tôi lên giường với người đàn ông khác sau khi uống rượu say thì phản ứng của anh sẽ như thế nào?” Thân Nhã cười: “Chỉ sợ anh còn kích động hơn tôi gấp trăm lần.”
Hai người họ bây giờ không thể nào nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh được nữa. Thân Nhã không muốn nghe, Trần Vu Nhất cũng rất mệt mỏi.
“Anh thật lòng muốn chúng ta trở lại như xưa, chuyện anh làm sai anh đều sẽ nhận hết, có được không?” Trần Vu Nhất dịu giọng.
Thân Nhã cau mày, cảm thấy anh ta thật cố chấp: “Tôi không bảo anh phải nhận lỗi, cũng không có ý định quay lại.”
Trần Vu Nhất nhíu mày: “Rồi sao? Em vẫn còn nhớ đến cái tên họ Hoắc kia phải không? Từ khi người phụ nữ kia xuất hiện, bao lâu rồi anh ta không tìm đến em? Năm ngày, mười ngày, hay là mười lăm ngày, thấy chưa, em tưởng tình cảm anh ta dành cho em sâu đậm đến mức nào?”
“Không phải việc của anh.” Bàn tay buông xuống bên hông của Thân Nhã hơi nắm chặt, người nói chia tay là cô, bây giờ anh không xuất hiện trước mặt cô nữa cũng là điều dễ hiểu.
Cho dù anh có xuất hiện thì giữa hai người cũng sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào nữa, có thể xem như những người xa lạ.
Anh vô tình đẩy cô vào vị trí đó, trong lòng cô rất giận, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn nghĩ đến anh, nhớ đến vẻ dịu dàng ân cần của anh.
Thế nhưng cô vẫn có thể kiểm soát được bản thân, bất kể là anh cố ý hay vô tình thì mọi chuyện đều do anh mà ra, dù nhớ nhưng cô cũng sẽ không tha thứ!
Trần Vu Nhất nổi giận, nâng mặt cô lên rồi hôn, khoảng thời gian này, anh ta đã chịu đủ sự lạnh nhạt và những lời chỉ trích của cô rồi.
Thân Nhã giãy giụa, sau đó giơ tay lên tát một cái vào mặt anh ta, vùng vằng đẩy anh ta ra: “Sau này đừng làm chuyện như vậy nữa, tôi thấy ghê tởm anh lắm.”
Cô lấy tay lau khóe môi, cho đến khi cảm thấy đôi môi tê dại cô mới dừng lại.
“Ghê tởm, ha, tôi chỉ hôn em thôi mà em đã cảm thấy ghê tởm rồi ư?” Trần Vu Nhất lau khóe môi.