Một ly nước trái cây vừa mới vào bụng, điện thoại di động lại vang lên, cô ấn nghe, là Hoắc Đình Phong gọi tới.
“Đến hộp đêm à?” Tiếng âm nhạc ồn ào cùng với tiếng người hỗn loạn khiến hàng lông mày ôn hòa của Hoắc Đình Phong hơi nhíu lại.
Thân Nhã đáp lời: “Vừa mới đến, đang uống nước trái cây.”
“Nghe anh nói đây, chỗ đó không thích hợp với em, quá ồn ào.” Hoắc Đình Phong đang uống nước ấm: “Với lại cũng rất hỗn loạn.”
“Là không thích hợp để em đến hay là anh sợ em làm hư con anh?” Thân Nhã cầm điện thoại cười khẽ, bên khóe miệng có lúm đồng tiền trông rất xinh đẹp.
Nghe vậy, Hoắc Đình Phong liền bật cười: “Cả hai, nếu như thật sự muốn đi thì cũng được, nhớ là phải ngồi ở trong phòng riêng, như vậy anh mới có thể yên tâm một chút.”
Thân Nhã không chú ý tới có một nhóm người đang bước vào từ cửa hộp đêm, người đi đầu tiên là Trần Vu Nhất.
Cô không nhìn thấy Trần Vu Nhất, nhưng Trần Vu Nhất vừa liếc mắt là đã nhìn thấy cô, đương nhiên cũng nhìn thấy nụ cười xinh như hoa bên khóe miệng cô.
Lồng ngực của anh ta gần như là lập tức dao động, nhưng mà biểu cảm vẫn được xem như là bình tĩnh, anh ta nhấc chân trực tiếp đi lên trên lầu hai.
Chỉ cần vừa nhìn thấy cô thì sẽ nhớ đến quyết định của cô vào ngày hôm đó, còn có sự tàn nhẫn, anh ta không thể bình tĩnh, không thể kiểm soát suy nghĩ.
Sau đó, Lâm Nam Kiều và Hàn Thu Trúc cũng đến đây, trong lúc vô tình cũng nhìn thấy Trần Vu Nhất ở nơi này.
“Sao anh biết là em đến hợp đêm vậy, xem ra Tiểu Trương không chỉ là tài xế của em mà còn là tình báo của anh nữa chứ.”
“Có thể nói như vậy, em không được ở đó quá lâu, sau khi về nhà thì gọi điện thoại cho anh, phải về chung cư trước mười giờ đó, nếu không thì Tiểu Trương sẽ gọi điện thoại cho anh.” Giọng nói của anh trầm thấp, chất giọng bình ổn lại dịu dàng.
“Ôi chao, bây giờ hoàn toàn trở thành công cụ uy hiếp em, em biết rồi, em sẽ về chung cư sớm mà, không cần lo lắng đâu.”
“Em đi cùng với bạn à?” Hoắc Đình Phong lại hỏi.
Thân Nhã gật đầu, nói cho anh biết là Trần Diễm An, anh đã gặp rồi, cũng có tiếp xúc với nhau.
Hai người trò chuyện với nhau câu được câu mất, từ đầu đến cuối khóe miệng của cô đều mang theo nụ cười, nói chuyện một lúc rồi mới cúp máy.
Lâm Nam Kiều và Hàn Thu Trúc cũng đã nhìn thấy Thân Nhã, Thân Nhã không để ý tới hai người bọn họ mà ngồi đấy uống nước trái cây, xem tạp chí, chờ Trần Diễm An.
Hàn Thu Trúc cảm thán thật ra thì trong đám người bọn họ, người có số phận tốt nhất là Thân Nhã.
Tuy nhiên, Lâm Nam Kiều cũng không tệ, ít nhất đạt được thứ mình muốn, Trần Vu Nhất đã lấy cô ta.
Hộp đêm là nơi náo nhiệt lại tụ tập đông đúc, đột nhiên bị đẩy từ phía sau, Lâm Nam Kiều quay đầu, nhìn thấy Lý San San.
Lý San San và Thân Nhã là bạn học, đồng nghiệp, cũng quen biết Lâm Nam Kiều.
“Ở đây cũng có thể gặp, thật có duyên, cùng ngồi một lát, uống một ly?” Lý San San chỉ góc Thân Nhã ngồi.
Lâm Nam Kiều không dị nghị, ba người đi tới, ngồi xuống, Thân Nhã ngước mắt, chào hỏi Lý San San.
Bốn người một bàn, thực ra, người nói chuyện cũng chỉ có Lâm Nam Kiều, Hàn Thu Trúc, và Lý San San, Thân Nhã từ đầu tới cuối đều duy trì im lặng.