Đường Tiểu Nhiên giật mình.
Hóa ra đối với mình, anh ta cũng biết đúng giờ.
Nói không nên lời trong lòng có cảm giác gì, cũng không phải là đau, chỉ là lạnh lẽo.
Có thể là bởi vì đã chết lặng rồi.
Nhưng mà vẫn cảm thấy chua xót.
Nhìn thấy cô, Tô Chính Kiêu châm chọc nói: “Không phải nói ly hôn à, lại cố ý kéo dài thời gian như vậy, hay là đang diễn trò?”
Đường Tiểu Nhiên nhếch môi: “Hẹn mười một giờ trưa, bây giờ mới có mười giờ năm mươi, tôi không có đến trễ, là do anh đến sớm.”
Không phải là do cô đến trễ.
Mà là anh không kịp chờ đợi đã đến quá sớm.
Kết hôn với cô tám năm, chẳng lẽ nghẹt thở giống như trong lồng giam à?
Tô Chính Kiêu híp mắt, lạnh lùng quét nhìn cô.
Sau đó đôi chân dài di chuyển, anh chủ động bước đi ở đằng trước.
Đi sau lưng anh, Đường Tiểu Nhiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, trong lòng vô cùng phức tạp.
Lòng người đều được làm từ thịt.
Nhưng mà hình như Tô Chính Kiêu cảm thấy rằng cho đến bây giờ cô cũng sẽ không biết đau.
Không có ý kiến và tranh luận, chỉ vài nét là đã ký xong.
Một tờ giấy xem như xóa bỏ mối quan hệ của hai người, từ nay về sau hai người không còn liên quan gì với nhau.
Cô cúi thấp đầu, sợi tóc lòa xòa trước mắt, bàn tay bỗng chốc run rẩy.
Nhưng đến lúc ký tên, cô lại dứt khoát mà nhanh chóng.
Tô Chính Kiêu nhìn cô, có chút kinh ngạc mà quan sát.
Anh cho rằng cô sẽ giở trò gì đó, sẽ ầm ĩ, sẽ gây chuyện.
Nhưng bất ngờ là cô lại im lặng, mắt vẫn luôn cụp xuống, bắt đầu từ lúc chụp ảnh đến ký tên, cô không mở miệng nói câu nào, kêu làm cái gì thì làm cái đó.
Cảm giác được ánh mắt của anh, Đường Tiểu Nhiên ưỡn thẳng lưng mình, đưa tờ giấy cho anh: “Tôi ký xong rồi.”
“Nói ra yêu cầu của cô đi, ngày hôm nay qua đi, cô mãi mãi sẽ không có cơ hội nữa.” Tô Chính Kiêu nhận lấy thỏa thuận ly hôn, cúi đầu nhìn mấy lần, trầm giọng nói.
“Tôi chỉ có một yêu cầu, anh hãy đối xử tốt với Cảnh Hiên, không thể đưa thằng bé ra nước ngoài.”
“Được.”
Trên mặt của Tô Chính Kiêu không có cảm xúc gì, anh đáp lời rồi cũng ký tên.
Chữ ký của anh phóng khoáng, của cô xinh đẹp, hình thành nên sự đối lập rất rõ ràng.
Ra khỏi ủy ban nhân dân, điện thoại di động của Tô Chính Kiêu vang lên, là cuộc gọi gấp đến từ công ty, anh lập tức lái xe nhanh chóng rời khỏi.
Đường Tiểu Nhiên nhìn chằm chằm vào tờ giấy đó.
Một tờ giấy thỏa thuận đã kết thúc quan hệ hôn nhân của hai người.