Ký ức này vẫn còn như mới, tựa như vừa mới xảy ra hôm qua, nhưng thực ra đã qua rất lâu rồi.
Lúc đó bọn họ vẫn còn là vợ chồng, giờ đây cô đã trở thành vợ sắp cưới của người khác.
Chú Lưu hỏi: “Quay về nhà họ Tô sao?”
Anh lắc đầu, bảo tới trường học đón Cảnh Hiên.
Cũng vừa khéo đến thời gian tan học của Cảnh Hiên, cậu bé đeo cặp sách, nhìn thấy xe là băng băng chạy tới.
“Ba ơi, ba cũng ngồi xe lăn ạ? Ngồi xe lăn không tốt đâu, đi đâu cũng không tiện!” Cậu bé tràn đầy cảm xúc.
“Cho nên, bây giờ ba đang trải nghiệm con đường mà con đã từng đi qua đây. Sự thật chứng minh, xe lăn đúng là ngồi không tốt chút nào, đã bất tiện lại còn cứng nhắc.”
Tô Chính Kiêu đưa tay xoa tóc cậu bé.
Sợi tóc của cậu bé mềm lại, sáng bóng, còn hơi vểnh lên nữa, trông rất đẹp.
Trở lại nhà họ Tô, lúc hai người ăn cơm, Cảnh Hiên hỏi: “Ba ơi, buổi tối có tới chỗ của mẹ không?”
“Không đâu, con đi làm bài tập rồi đi ngủ đi.” Tô Chính Kiêu nói.
Cảnh Hiên gật đầu, ghé người lên bàn trà bắt đầu làm bài tập. Anh cũng cầm một tờ giấy và một cây bút lên, biểu cảm trầm ngâm không biết đang viết cái gì.
Đợi đến khi Cảnh Hiên viết xong, cũng là lúc anh dừng bút. Dọn dẹp đồ đạc lại một chút, Tô Chính Kiêu đưa Cảnh Hiên về phòng.
Cảnh Hiên làm ầm ĩ trong chăn, chui tới chui lui, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là hai gò má ửng hồng: “Con cảm thấy mình đã lớn rồi mà vẫn ngủ với ba, thật sự rất mất mặt!”
“Lúc con còn nhỏ hai chúng ta chưa từng ngủ chung, bây giờ xem như bù đắp, hai người đàn ông ngủ với nhau thì xấu hổ cái gì!”
Tô Chính Kiêu nhíu mày nói.
Cảnh Hiên cười tủm tỉm, muốn ăn đồ ăn vặt, bèn kêu người giúp việc đem đồ ăn vặt để lên giường ăn.
Hiếm khi Tô Chính Kiêu không nổi nóng, cho dù thằng con mình nhét bánh quy đầy miệng, lúc ăn phát ra âm thanh rộp rộp nhộn tai.
Ban đêm, hai ba con kề vai nhau mà ngủ ngon lành.
Cảnh Hiên càng ngủ say thì chân tay cứ lộn ngược lên trời, vắt vẻo lung tung.
Ngày hôm sau, Tô Chính Kiêu dậy từ rất sớm, một lúc sau Cảnh Hiên cũng dậy theo.
Vì là thứ bảy nên không cần phải đi học, anh sai trợ lý Lưu đưa Cảnh Hiên về với Đường Tiểu Nhiên.
Và thế là, Cảnh Hiên kéo theo hành lý cùng lên xe với chú Lưu trong trạng thái vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Đợi hai người đi rồi, anh mới lôi tờ giấy hôm qua vẫn chưa viết xong ra để viết tiếp, xong xuôi thì bỏ gọn vào phong thư.
Sau đó gọi mấy người giúp việc của nhà họ Tô đến thu dọn đồ đạc hành lý.
Chú Lưu về đến nơi thì đã là buổi chiều.
“Đưa thằng bé về chưa?”
Chú Lưu nói: “Cô Đường không có ở nhà nên tôi đưa cậu chủ nhỏ về lại rồi.”
Tô Chính Kiêu nhíu mày.