Đột nhiên, cô cảm thấy cổ tay nóng lên, bị siết chặt. Cô lùi lại phía sau theo bản năng, ánh mắt kinh ngạc nhìn xuống, đã trông thấy bàn tay to lớn của người đàn ông đang nắm lấy cổ tay mình.
Thân Nhã hơi sững sờ, sau đó ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt trầm ổn và cương nghị của Hoắc Đình Phong rất bình tĩnh và kiềm chế. Nhưng ngón tay thon dài ấm áp của anh lại không an phận di chuyển xuống dưới, đan mười ngón tay với cô rồi nắm chặt.
Động tác của anh rất chậm, cực kỳ chậm, những đốt ngón tay khẽ cọ xát lòng bàn tay cô.
Tay Thân Nhã cảm thấy ngứa ngáy như có dòng điện xẹt qua, khuôn mặt cô bất giác đỏ bừng, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Anh quá to gan, không hề giống dáng vẻ trầm ổn thường ngày của mình chút nào…
Số tầng trong thang máy vẫn luôn tăng lên, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Đình Phong dần trở nên u ám, hành động của anh càng lúc càng táo bạo.
Chẳng biết từ lúc nào thần không biết quỷ không hay, lòng bàn tay to ấm áp của anh đã đặt lên vòng eo mảnh mai của cô. Nếu mấy người đứng trước mặt quay đầu lại, nhất định sẽ nhìn thấy cảnh này.
Nhịp tim của Thân Nhã càng lúc càng nhanh, nhưng cô lại không dám vội vàng cử động, mắt nhìn thẳng tắp, chỉ sợ thu hút sự chú ý của những người đó.
Còn Hoắc Đình Phong thì lại khẽ mỉm cười, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, thong thả khoan thai, tâm trạng vui vẻ.
Khi thang máy lên đến tầng phòng họp, Hoắc Đình Phong mới buông cô ra, đoàn người lục tục đi ra ngoài.
Cô thấy hơi mót nên muốn đi vệ sinh, Thân Nhã nhỏ giọng thì thầm chào đồng nghiệp bên cạnh rồi đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý xong, cô kéo cửa ra, vừa mới ngẩng đầu lên đã lập tức hít ngược một hơi, sững sờ ngay tại chỗ.
Đôi chân dài quyến rũ tiến tới phía trước, Hoắc Đình Phong nhấc chân bước lên bậc thang, trở tay đóng cửa phòng vệ sinh lại ép cô vào trong góc.
Thân Nhã định mở miệng, nhưng mới khẽ hé môi thì nụ hôn nồng nhiệt và điên cuồng đã ập tới.
Ngay khi hai người sắp không thở nổi, Hoắc Đình Phong mới buông cô ra, khẽ liếm cánh môi cô.
Thân Nhã đỏ bừng mặt, thầm nghĩ rốt cuộc anh tới từ khi nào vậy? Có phải anh cũng nghe thấy âm thanh khi đi vệ sinh của cô rồi không?
Cô cảm thấy mình sắp ném sạch mặt mũi rồi, người đàn ông này trông rất chững chạc, sao hôm nay lại khác thường như vậy?
Dường như anh đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, khẽ mỉm cười trả lời cô: “Em đừng xấu hổ, anh không hề nghe thấy những thứ không nên nghe.”
Khóe mắt đuôi mày của Hoắc Đình Phong đều mang theo vẻ thâm trầm đặc biệt của người đàn ông. Đôi môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch lên, giọng nói thốt ra vô cùng ấm áp: “Anh chưa bao giờ kích động như vậy, khi anh hai mươi tuổi mới có sự nhiệt huyết cùng bốc đồng này. Trải qua cuộc trò chuyện sâu sắc của chúng ta tối hôm qua, anh cảm thấy mình đã rơi vào lưới tình rồi, hơn nữa còn không thể thoát ra…”
Ngay lúc trái tim cô khẽ run lên, một loạt tiếng bước chân lại vọng tới. Dưới tình thế cấp bách, cô vội vàng lấy tay che môi anh lại.
“Lẽ nào có người đang gọi điện thoại à, lạ thật, sao tôi nghe thấy giọng nói của đàn ông nhỉ?”
Tiếng lẩm nhẩm nghi hoặc của người phụ nữ vang lên, sau đó là âm thanh cởi thắt lưng, tiếp theo là…
Mặt cô đỏ bừng lên, Thân Nhã lại vội vàng đổi tay che hai tai của anh lại, muốn ngăn tiếng mưa thánh thót phát ra từ gian bên cạnh…