Nếu có một ngày không thể không ly hôn, quyền nuôi dưỡng của đứa trẻ cô không thể nhận được.
Đồng ý thì kết hôn, không đồng ý, vậy thì đám cưới này bỏ.
Cô trước giờ không có quyền có thể lựa chọn, chỉ có thể đồng ý.
Nhưng trong lòng cũng hiểu rõ như một tấm gương.
Đoạn hôn nhân này chỉ duy trì tạm thời, nếu đợi khi ông cụ Tô chết, vậy thì không ai có thể hạn chế được anh.
Vậy nên, ly hôn là một chuyện có thể đề xuất bất cứ lúc nào.
Cô không sợ ly hôn, chỉ là không nỡ rời xa Cảnh Hiên.
Nếu Tô Chính Kiêu không mở miệng nhắc chuyện ly hôn, cô đương nhiên sẽ không nhắc.
Một khi nhắc đến thì bản thân cô chủ động từ bỏ Cảnh Hiên.
Đến hiện nay, anh cuối cùng cũng mở miệng, cô cũng không thể không đối mặt.
Cuối cùng, vẫn đi tới điểm cuối cùng.
Đường Tiểu Nhiên luôn mềm lòng, cô thích chó, nhưng lại chưa từng nuôi chó.
Bởi vì cô biết, không chỉ có con người, chó cũng sẽ có sinh lão bệnh tử.
Cô sợ, sợ tình cảm của mình đặt vào quá nhiều.
Đợi đến khi chú chó không thể ở bên cô được nữa, khi chết đi, cô sẽ đau khổ một khoảng thời gian rất dài.
Đối với chó đã như vậy, huống chi là con người?
Khi kết hôn, cô cực kỳ yêu thương Cảnh Hiên, trong vô tình, cũng xen lẫn một chút xa cách.
Bởi vì cô biết, cô và Cảnh Hiên, cũng sẽ có lúc chia xa.
Nhưng, Cảnh Hiên không như đứa trẻ khác.
Cậu bé vừa không có sự yêu thương của ông bà nội, vừa không có sự yêu thương của ba, cậu bé cũng chỉ có cô.
Đối với cậu bé, cô dành trọn tình yêu của mình, bù đắp những thiếu thốn của cậu bé.
Nhưng cũng không thể không xa cách, đó là một loại mâu thuẫn như nào?
Màn đêm càng lúc càng tối sầm, gương mặt của Đường Tiểu Nhiên cũng theo đó mà đen lại.
Đối mặt với kính thủy tinh của cửa sổ, cô mở miệng thầm nói với chính mình: “Đường Tiểu Nhiên, được rồi, lâu như vậy, mày cũng mệt rồi…”
Cô yêu anh, dồn năm tháng tươi đẹp nhất của người con gái cho anh.
Đến lúc cô cái gì cũng không có được, đổi lại chỉ là một thân thương tích…
Trên thế giới này, không phải tất cả tình yêu cuối cùng đều có thể có được một kết cục viên mãn.
Chỉ có điều, cô vừa hay nằm trong đó mà thôi.
Nhà họ Tô.
Tia máu trong mắt đang dần dần nhạt đi, cảm xúc của Tô Chính Kiêu dần dần khôi phục trở lại bình thường.
Sau đó là cơn đau đầu không thể chịu nổi ập tới, giống như muốn xé toạc.