Hình như cô không nhìn thấy hộp mỹ phẩm, cứ tiếp tục chơi tú lơ khơ, cô có tứ quý hai, còn có Joker, bài vô cùng tốt.
Lúc lâu sau, ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ xuống bàn phát ra tiếng vang lanh lảnh, muốn thu hút sự chú ý của cô, sau đó, trong giọng nói như có như không xen lẫn một chút mất tự nhiên.
“Vợ này, mỹ phẩm tặng em…”
Diệp Giai Nhi không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Ai tặng tôi thế?”
“…” Con ngươi tĩnh mịch của Thẩm Hoài Dương đảo một cái, môi mỏng bật ra tiếng hừ lạnh: “Vợ cảm thấy là ai tặng?”
Mỹ phẩm đang ở trong tay anh, thì còn có thể là ai tặng cho cô nữa chứ?
“Anh đây xác định là tặng cho tôi, mà không phải đưa sai à, nếu không tôi dùng rồi, chồng lại hối hận thì xem như đã muộn rồi.”
Nghe vậy, trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương có vẻ buồn bực, âm thanh cũng trở nên trầm thấp lạnh lùng: “Hình như tôi vẫn chưa uống say đến mức đó…”
“Ồ, cảm ơn.” Cô vẻ mặt hờ hững, cảm xúc không hề dao động.
Bị hoàn toàn xem nhẹ, cộng thêm thái độ qua loa như thế của cô, Thẩm Hoài Dương cảm thấy tức tối, đứng dậy, đứng ở sau lưng cô.
Bài trong tay tổng cộng còn lại tám quân, tứ quý hai, Joker, còn có một đôi ba.
Anh khẽ động môi mỏng, híp mắt, cố ý trầm giọng nói: “Tứ quý hai mang đôi ba…”
Con chuột trong tay Diệp Giai Nhi đang nhấn chọn bài, không ngờ anh lại đột nhiên lên tiếng, tay cô theo bản năng bấm chọn bốn con 2 và đôi 3.
Sau khi bấm vào cô mới hoàn hồn, quay người lại trừng mắt nhìn anh: “Lẽ nào anh không có chút hiểu biết gì sao? Bốn con 2 là bom đấy, chọn chúng làm gì?”
Không biết chơi bài còn chỉ đạo lung tung phía sau, vậy thì gọi là chơi bài cái gì?
Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương cong lên, bàn tay to thong thả cởi cà vạt trên chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu, anh ngồi xuống sofa: “Không phải chỉ là chơi bài sao? Cô có nhất thiết phải tập trung như vậy không?”
Cuối cùng cô cũng chịu để ý đến anh, nhưng không phải vì đồ mỹ phẩm mà vì một ván bài… “Không phải chỉ là chơi bài sao? Anh biết gặp được bộ bài này khó thế nào không? Không hiểu thì đừng chỉ trỏ lung tung, được không?”
Cô vẫn còn chưa hết giận, động vào là lại bốc hoả, tối nay chơi 10 ván thì 9 ván không có bom, thua sạch cả vốn, đậu cũng mất sạch.
Ván cuối cùng mãi mới gặp may được bộ bài đẹp, có thể làm lại cuộc đời, kết quả… “Chẳng phải chuột trong tay cô Thẩm sao? Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở mà thôi, bài chẳng phải vẫn do cô tự bấm đó ư?”
“…” Diệp Giai Nhi lườm anh, có ý tốt nhắc nhở? Đúng là nực cười!
“Anh đã từng chơi bài chưa? Anh biết đấu địa chủ chơi như nào không? Còn nữa, bom là thế nào, anh có hiểu không?”
Đôi mắt đen của Thẩm Hoài Dương nheo lại nhìn cô, độ cong của đôi môi mỏng dường như dần lan rộng, sau đó anh nhìn vào màn hình rồi bảo: “Đến lượt cô đánh bài rồi đấy, chọn Joker đen đi…”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi nhanh chóng nhìn về màn hình.
Cô chọn bốn con 2 và đôi 3, đối phương dùng bốn con 5 cho cô nổ, sau đó lại đánh ra con 8.
Nếu bây giờ đánh Joker đen vậy chẳng phải cô sẽ gỡ được bom sao?
Tức giận khịt mũi lạnh lùng, cô mặc kệ anh rồi đánh cả 2 con Joker ra, nổ bốn lần đã gần thắng được 5000 đậu vui vẻ.