“Nhân đây tôi cũng nói rõ một điều, sau này tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, cũng sẽ qua lại với những người đàn ông khác rồi còn hôn môi nữa, anh xuất hiện ở đây sẽ quấy rầy đến chúng tôi!”
“Cô dám!”
Khuôn mặt tuấn tú của Tô Chính Kiêu bỗng tối sầm lại, anh ta lạnh lùng lên tiếng.
Cô mới đi chơi với thằng đàn ông khác một ngày mà anh ta đã không chịu nổi rồi, vậy mà cô còn muốn hôn nữa sao!
Nếu thế thì anh ta chắc chắn sẽ phát điên lên mất!
“Tại sao tôi lại không dám?”
Đường Tiểu Nhiên hỏi ngược lại: “Tôi không còn là vợ anh nữa, tên người vợ trên giấy đăng ký kết hôn của anh cũng không còn là tôi nữa, bây giờ anh chỉ là một người xa lạ với tôi mà thôi. Chẳng lẽ đến bây giờ mà anh Tô còn chưa hiểu rõ tình hình sao? Chúng ta thực sự đã là người xa lạ rồi!”
Giọng cô rất nhẹ nhàng, ánh mắt càng ngày càng bình tĩnh, lẳng lặng nhìn anh ta.
“Từ nay về sau, tôi đã không còn là người phụ nữ của anh nữa, hoàn toàn tránh xa khỏi cuộc đời anh. Đây không phải là điều mà anh hằng mong muốn sao?”
“Bây giờ anh đã có được thứ mình muốn, tại sao cứ hết lần này tới lần khác phá rối cuộc sống của tôi vậy? Anh không có lý do để làm như vậy, cũng không cần tự chuốc lấy phiền phức cho mình, nếu không tôi lại tưởng anh bị thần kinh đấy!”
“Buông tay và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, mãi mãi đừng xuất hiện!”
Lúc này Đường Tiểu Nhiên quá bình thản, bình thản như mặt hồ phẳng lặng.
Mà đối với anh ta, đó chính là sự lạnh lùng thờ ơ đến cực điểm.
Cô giống như chiếc đồng hồ cát, mỏng manh tuột khỏi ngón tay anh ta, anh ta cố gắng thế nào cũng không thể chụp lại được.
Trái tim anh ta đang đập.
Từ nhịp đập chậm rãi ban đầu biến thành đập mạnh, cuối cùng là đập nhanh dữ dội.
Cô sẽ hôn người khác và làm tất cả những chuyện thân mật mà họ đã từng làm sao?
Chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến anh ta cảm thấy tức tối, cả người giống như một quả bóng hơi sắp nổ!
Không, anh ta không thể chịu đựng được, cũng sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra!
Sắc mặt Tô Chính Kiêu rất khó coi, anh ta nhếch môi nói: “Cô có muốn biết nguyên nhân tôi phát bệnh thần kinh không? Tôi nói cho cô nghe.”
Đường Tiểu Nhiên không muốn nghe.
Tô Chính Kiêu dường như muốn khảm cô vào tận xương tủy. Trong đêm tối yên tĩnh, tim anh ta đập dồn dập, kêu lên từng tiếng thình thịch, cảm giác thật kỳ diệu.
Anh ta bình ổn nhịp tim, cuối cùng nói: “Tôi có chút cảm giác khác lạ với em.”
Nghe xong những lời này, Đường Tiểu Nhiên sững sờ tại chỗ.
Cơ thể và vẻ mặt cô cũng cứng ngắc, không khác gì một pho tượng đá.
Bốn bề yên tĩnh, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, cô thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng lên xuống, mà anh ta còn thở gấp hơn cả cô.
Cảm giác khác lạ?
Cảm giác khác lạ nghĩa là gì?