“Sao em lại có con với anh ta được chứ?” Trần Vu Nhất nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Thân Nhã thản nhiên hỏi lại: “Chúng tôi yêu nhau, phát triển như thế là bình thường. Tôi có lý do gì để không có con với anh ấy à?”
Câu trả lời như vậy giáng cho Trần Vu Nhất một đòn nặng nề. Anh ta chưa bao giờ phiền muộn, phẫn nộ đến mất kiểm soát như vậy, gương mặt tuấn tú của anh ta đều vặn vẹo biến dạng: “Sao em có thể có con với anh ta được!”
Trần Vu Nhất không thể nào chấp nhận chuyện Thân Nhã có con với Hoắc Đình Phong, toàn thân anh ta dâng trào ngọn lửa phẫn hận, muốn phát tiết ra ngoài!
“Tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải thảo luận vấn đề này!” Thân Nhã không có tâm tình nói chuyện này với anh ta.
Trần Vu Nhất hít thở không thông, ngực đau âm ỉ, tựa như có người cầm mũi dao nhỏ sắc bén vạch từng nhát lên tim anh ta vậy, đau đến không thở nổi.
Thân hình cao to ủ rũ, anh ta gục đầu, thở hồng hộc từng tiếng, lồng ngực nghẹn muốn chết.
Thật lâu sau, Trần Vu Nhất ngẩng đầu nhìn Thân Nhã, gằn từng tiếng nói: “Em mau bỏ đứa con của tên họ Hoắc kia đi!”
Thân Nhã nghe vậy rất muốn cười phì, rồi cũng thật sự cười thành tiếng: “Trần Vu Nhất! Anh thật sự cho rằng cả thế giới đều xoay xung quanh anh đấy à? Anh muốn người nào thì nhất định phải có được người ấy, khi nào không thích nữa thì đá văng người ta đi! Bỏ con của tôi đi á? Thế mà anh cũng nói ra được. Ha ha…”
“Khi đó em có thể tàn nhẫn bỏ đứa bé năm tháng của anh cơ mà! Sao bây giờ không thể bỏ con của tên họ Hoắc kia chứ?” Trần Vu Nhất cảm thấy mình như bị người nhốt vào hầm băng, lạnh căm căm.
“Vấn đề này anh tự hỏi chính mình đi! Lần này anh cứu tôi, tôi rất biết ơn. Tôi ở bệnh viện chăm anh cũng là vì anh bị thương khi cứu tôi thôi. Từ mai tôi sẽ không tới nữa.”
Trần Vu Nhất cười, cười rất lớn tiếng, vẻ mặt hơi dữ tợn: “Cô tưởng ngoài cô ra tôi không tìm được người đàn bà nào khác hay sao?”
Thân Nhã uống một ngụm nước ấm, rất tốt bụng đưa ra kiến nghị: “Tôi tin anh tìm được chứ. Không phải bên ngoài đang có sẵn một cô đấy à?”
“Thân Nhã!” Trần Vu Nhất tức giận đến không chịu nổi, rống lên.
“Trước giờ anh không phải người mặt dày, lần này đúng là ngoại lệ. Nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng động tí là nổi cơn tam bành lên nữa. Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Dù gì Trần Vu Nhất cũng là người bệnh, tay chân không đủ lanh lẹ. Chờ anh ta đuổi ra tới nơi thì Thân Nhã đã sớm khuất bóng rồi.
Chân Trần Vu Nhất lảo đảo nửa quỳ xuống đất, anh ta như con thú hoang bị thương, vài người tiến tới hợp sức lại mới nâng được anh ta lên giường bệnh.
Vẻ mặt Cát Mỹ Ngọc là lo lắng cho con trai, vẻ mặt Trần Bội Linh thì là phẫn nộ với Thân Nhã, còn Lâm Nam Kiều, ngoài mặt lo lắng nhưng trong lòng vui như muốn nở hoa.
Mà lúc này Cát Mỹ Ngọc cũng đã biết chuyện giữa Trần Vu Nhất và Thân Nhã là không thể vãn hồi được nữa!
Kết quả này mới là điều Lâm Nam Kiều muốn, cũng là kết quả có lợi nhất cho cô ta.
Từ hôm nay trở đi, cô ta càng nên xuất hiện bên cạnh Trần Vu Nhất thường xuyên hơn.
Khống chế toàn cục, mưu sâu tài lược để giành thắng lợi, đáy lòng Lâm Nam Kiều tin tưởng vững chắc rằng không lâu nữa chính là thiên hạ của cô ta.