Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm - Diệp Giai Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 300

Nghe vậy, sắc mặt cô Tô Tình đột nhiên thay đổi, trên gương mặt vốn có nụ cười trong nháy mắt liền trở nên âm trầm, không hề che giấu vẻ chán ghét, nhưng mà trước mắt của y tá thì lại không thể phát tác, thế là đành phải kiên nhẫn chịu đựng, thái độ cao quý lạnh nhạt: “Đến rồi à.”

“Vâng.” Diệp Giai Nhi đưa tay đặt trái cây ở một bên, sau đó mới hỏi y tá ở bên cạnh về tình hình của bà ta.

Tô Tình lại càng cảm thấy Diệp Giai Nhi là hổ vàng đến chúc tết gà trống, không có ý tốt, cảm giác chán ghét ở trong lòng lại càng sâu sắc hơn.

Đợi y tá vừa mới đi ra, sắc mặt của bà ta liền thay đổi, từ ngữ cũng không còn khách khí: “Ra ngoài!”

Diệp Giai Nhi nâng mặt lên: “Mẹ, mẹ đang nói chuyện với con sao?”

“Trong phòng bệnh này ngoài trừ tôi với cô ra thì còn có ai nữa?” Tô Tình lạnh lùng hỏi: “Cũng không biết rốt cuộc ba mẹ như thế nào lại có thể dạy dỗ ra một người phụ nữ như cô.”

Tôn trọng bà ta là người lớn, Diệp Giai Nhi không so đo, cô chỉ hỏi: “Mẹ có muốn ăn táo không, để con gọt cho mẹ.”

“Cô vô liêm sỉ như vậy luôn à? Không nghe thấy tôi kêu cô bước ra khỏi phòng bệnh của tôi hả, cũng chỉ có ba mẹ có phẩm hạnh không đoan chính thì mới có thể sinh ra một đứa con gái như thế.”

Thái độ của Tô Tình càng lúc càng kém, lời nói nói ra cũng vô cùng khó nghe.

Rốt cuộc, câu nói này đã khiến cho Diệp Giai Nhi cảm thấy bất mãn: “Mẹ có từng gặp ba mẹ của con chưa, làm sao mẹ biết ba mẹ của con phẩm hạnh không đoan chính?”

“Người lớn đang nói chuyện, đến lượt cô xen vào hả?”

“Vậy thì cũng phải xem người lớn đang nói cái gì, nếu như phù hợp với tình hình thực tế thì đương nhiên con sẽ không nói một câu nào, nhưng mà nếu như không đúng, đương nhiên con có quyền để phản bác.” Diệp Giai Nhi không kiêu ngạo không tự ti nói từng câu từng chữ, nhấn nhá rất rõ ràng.

Không thể nghi ngờ, câu nói này đã đốt cháy lửa giận trong lòng Tô Tình, giọng nói trở nên có chút bén nhọn: “Cút ra ngoài!”

“Gọt táo xong rồi thì con sẽ đi, chỉ là nơi này người qua lại nhiều, mẹ nhất định phải để người khác nhìn thấy hình ảnh như vậy hả?” Diệp Giai Nhi lạnh lùng mà thản nhiên nói.

Vừa mới nói xong liền đâm trúng điểm yếu của Tô Tình, cục tức bị đè nén ở trong ngực lên không được xuống không xong, vô cùng khó chịu.

Gọt quả táo xong, Diệp Giai Nhi để vào trong đĩa đựng trái cây ở bên cạnh, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cảm giác bực bội kiềm nén rốt cuộc cũng đã được thả lỏng, Tô Tình dựa người trên giường bệnh, vỗ nhẹ vào ngực, nhưng mà ngoài miệng lại không nhàn rỗi: “Đi nhanh đi, càng nhanh càng tốt, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng có để tôi phải nhìn thấy cô.”

Bởi vì cô mà Trạch Hy đã đến nước Mỹ, bây giờ bà ta không muốn nhìn thấy Diệp Giai Nhi.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi cảm thấy buồn cười, bà ta cho rằng bà ta là ai chứ, bà ta cho rằng mình muốn xuất hiện trước mặt bà ta lắm à?

Còn cô đúng là đi tìm phiền phức mà, hoàn toàn không cần phải đến đây thăm bà ta, tại sao phải tự mình tìm bực bội?

Cô lịch sự và hiểu cách đối nhân xử thế với Tô Tình, nhưng mà những thứ này ở trong mắt Tô Tình căn bản không đáng để nhắc tới, quyết định lần này của cô thật sự sai rồi.

Đang cúi đầu đi đến trước phòng bệnh, lại bị một bóng dáng ngăn cản đường đi, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Thẩm Hoài Dương đang đứng trước mặt.

Cô biết đương nhiên là anh đã nghe được khá nhiều về cuộc trò chuyện lúc nãy.

Ánh mắt đảo qua người anh, Diệp Giai Nhi không nói tiếng nào, bước một bước vượt qua người anh, tiếp tục bước lên phía trước.

Ánh mắt của Thẩm Hoài Dương âm trầm, vừa đen lại vừa tối, giống như là lưu ly thượng đẳng, đôi chân dài khẽ động, anh lập tức bước theo.
CHƯƠNG 301
Thấy vậy, Tô Tình trên giường bệnh nhăn mày nhăn mặt, bà ta giả vờ cố ý mở miệng rên rỉ, muốn kéo lực chú ý của Thẩm Hoài Dương trở về.
Nhưng mà bóng dáng cao lớn của Thẩm Hoài Dương đã biến mất trước cửa phòng bệnh, anh bước nhanh đi về phía Diệp Giai Nhi, không nghe thấy tiếng rên than của Tô Tình.
Tức giận đến nỗi dạ dày thấy đau, Tô Tình thở dốc từng cơn.
Lúc này, Thẩm Hải Băng bước đến, cô ta nhìn thấy rõ cảnh tượng lúc nãy, nhìn thấy cô ta, Tô Tình mới nói: “Sức khỏe thế nào rồi?”
“Đã khỏe hơn nhiều rồi, chị dâu thì sao?” Khóe miệng của Thẩm Hải Băng hơi kéo một cái, trả lời lại.
“Không phải là vẫn bình thường à, thiếu chút nữa là bị tức chết ở trên giường rồi.” Tô Tình hừ lạnh.
“Em thấy là con người của Giai Nhi cũng tốt mà, không làm chuyện gì quá đáng, chị dâu cần gì phải tức giận như vậy chứ?” Thẩm Hải Băng dịu dàng nói, đôi mắt vụt qua ánh sáng lờ mờ.
Tô Tình thở dài: “Hải Băng à, cô quá thiện lương rồi, cô ta không làm cái gì mà mọi chuyện đã biến thành như vậy, nếu như cô ta làm cái gì đó, không phải là nhà họ Thẩm sẽ gà bay chó sủa hả?”
Trong lòng bà ta thầm nghĩ mọi chuyện đã phát triển không theo quỹ đạo của bà ta.
Nhất định phải sử dụng chút biện pháp…
Đôi chân dài bước hai bước liền đuổi kịp Diệp Giai Nhi, giọng nói của Thẩm Hoài Dương nặng nề lại dịu dàng: “Mợ Thẩm…”
Tâm trạng của Diệp Giai Nhi vẫn bình tĩnh, cũng không bởi vì hành động và lời nói của Tô Tình mà tức giận, nghe vậy, cô liếc mắt nhìn: “Hợp đồng quan trọng của công ty đã hoàn thành rồi hả?”
Nghe cô nói như thế, có một tia sáng yếu ớt lướt ngang qua đôi mắt, trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương không động đậy, mà chỉ nhẹ giọng đáp lại một câu, cũng không nhiều lời: “Ừa, bây giờ mợ Thẩm muốn đi đâu vậy?”
“Đi đến trung tâm thương mại.” Cô không hề suy nghĩ mà nói.
“Đi cùng nhau đi.” Anh thấp giọng phun ra một câu.
Nhìn vào hai mắt của anh, Diệp Giai Nhi nhẹ nhàng đáp lời: “Được.”
Đi đến trung tâm thương mại, Diệp Giai Nhi cứ đi tới đi lui ở khu đồ dành cho phụ nữ mang thai, lựa chọn quần áo phù hợp, gương mặt nghiêm túc.
Ánh mắt cụp xuống, Thẩm Hoài Dương nhìn vào bụng của cô, lúc này mới để ý hơn một chút, so với trước kia, bụng của cô đã hơi lộ ra rồi, đã chạm vào áo.
So với những người phụ nữ mang thai khác, hình như bụng cô là nhỏ nhất, còn hơi nhọn, hơi tròn, trông rất đáng yêu.
Trong đó bao bọc một sinh mệnh nhỏ, loại cảm giác này rất vi diệu, rất kỳ lạ.
Ngước lên, những ngón tay của anh lướt qua mấy bộ quần áo, cuối cùng chọn hai bộ giúp cho cô, một cái váy dài, còn có một chiếc áo sơ mi rộng rãi.
Đều không phải là hàng hiệu, nhưng mà cảm giác rất dễ chịu, lúc tính tiền, Diệp Giai Nhi bước lên phía trước rút tiền ra đưa cho nhân viên thu ngân.
Lập tức, gương mặt đẹp trai dịu dàng của Thẩm Hoài Dương trong nháy mắt trở nên âm trầm, con ngươi híp lại, rốt cuộc là cô ghét bỏ tiền của anh đến cỡ nào vậy?
Không có phát tác, anh chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Giai Nhi lấy tiền lẻ, nhận lấy túi hàng.
Hai bộ quần áo tổng cộng sáu trăm sáu mươi nghìn, cho dù là chất lượng hay chất liệu vải, cảm giác cũng vô cùng mềm mại.
Hơn nữa, Diệp Giai Nhi cũng rất hài lòng, dù sao thì chỉ mang thai có mấy tháng, căn bản không cần phải mua đồ tốt.
CHƯƠNG 302
Chỉ sợ là mấy bộ quần áo này cũng chỉ mặc được một đoạn thời gian, sau này chắc chắn sẽ không mặc nữa.
Bầu không khí ở bên cạnh yên tĩnh như thế, cô kinh ngạc quay người lại, phát giác hình như là ánh mắt của người đàn ông đang dừng trên người cô, nhưng lại không nói chuyện.
“Sao vậy?” Diệp Giai Nhi cho là chỗ nào đó của mình không thích hợp, cô nhìn từ trên xuống dưới.
“Tại sao lại không chịu dùng thẻ ngân hàng của tôi?” Thẩm Hoài Dương híp mắt lại, nhìn cô chăm chú.
Khựng lại một chút, sau đó, khóe miệng cô nở một nụ cười, lắc lắc cái túi đồ ở trong tay, bất đắc dĩ nói: “Anh Thẩm, chỉ có sáu trăm nghìn mà thôi, cái giá này cũng cần phải quẹt thẻ một lần hả?”
Lông mày nhăn lại, ánh mắt lại càng thêm thâm thúy: “Vậy thì hai tỷ một trăm triệu đó?”
Cử động trong tay bỗng nhiên dừng lại, thoạt đầu Diệp Giai Nhi còn có hơi nghi hoặc không hiểu, nhưng mà cô lập tức nhớ tới câu nói khác thường của Thân Nhã vào tối ngày hôm qua, trong lòng liền có đáp án.
Tất nhiên là anh đã biết chuyện cô mượn Thân Nhã hai tỷ một trăm triệu…
“Lúc đó cần dùng gấp, cho nên mới mượn cậu ấy hai tỷ một trăm triệu, có vấn đề gì không?”
Cô còn hỏi lại lạnh nhạt như thế, có vấn đề gì không?
Lửa giận kiềm chế sắp bùng phát, đôi môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, anh nói: “Tại sao lại không rút ra từ trong cái thẻ tôi đã đưa cô?”
Vẫn nở một nụ cười nhẹ, Diệp Giai Nhi híp mắt hỏi ngược lại: “Tôi vay tiền Thân Nhã, có phải là anh Thẩm cảm thấy mất mặt không vậy?”
Nghe thế, sắc mặt của Thẩm Hoài Dương đã hoàn toàn tối xuống, hai tay đang rũ bên cái quần tây nắm chặt lại, chỉ hận không thể đánh mấy cái lên mông cô.
“Không nói lời nào, sắc mặt còn u ám như thế, xem ra là tôi đã đoán đúng rồi.” Cô hơi nghiêng đầu qua, cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, đưa ra kết luận, trong ánh mắt phủ lên ý cười, lại không nói rõ ràng.
Câu nói đó đã thành công chọc giận Thẩm Hoài Dương, ánh mắt vừa hung ác lại u ám dường như là muốn nuốt chửng cả người cô, ngay cả giọng nói trầm thấp cũng rít ra từ trong kẽ răng: “Mợ Thẩm, tôi là gì của cô?”
Diệp Giai Nhi thật sự không hề do dự chút nào, cô trực tiếp trả lời: “Là chồng.”
“Không ngờ là mợ Thẩm cũng biết tôi là gì của cô…”
Vừa mới nói xong, anh không thèm nhìn cô thêm một cái nào nữa, quay người lại, đôi chân dài trực tiếp bước thẳng về phía trước.
Vốn dĩ dáng người của anh đã cao, lại cộng thêm đôi chân dài, lúc này bước một bước to như thế, vừa mới đi được một lúc là đã có thể bỏ Diệp Giai Nhi cả một khoảng cách xa.
Thấy vậy, cô nhăn mày, anh đang nổi giận với cô đó hả, cơn giận lại lớn như thế?
Cũng không đuổi theo, Diệp Giai Nhi cứ xách theo cái túi đồ không nhanh không chậm bước về phía trước, trong lòng cô đã chuẩn bị đón xe về.
Anh ấy đã nổi giận như thế, chắc là lúc này hẳn sẽ rời đi…
Nhưng mà ai biết được khi cô đi ra khỏi trung tâm thương mại thì liền nhìn thấy anh đang dựa người bên cạnh xe, đầu ngón tay còn kẹp một điếu thuốc lá, Thẩm Hoài Dương ưu nhã nổi bật giữa đám đông.
Ánh mắt lóe lên, đôi môi cô khẽ mấp máy, lúc định nói chuyện thì đã nhìn thấy mắt anh đảo qua người cô, sau đó mở cửa xe ngồi vào trong.
Nuốt xuống lời nói đã đến bên miệng, Diệp Giai Nhi bước qua ngồi vào vị trí kế bên ghế lái.
Khởi động xe, nhả thắng, đạp chân ga, rẽ trái một vòng đẹp mắt, xe chạy vào trong dòng người tấp nập.
Hiển nhiên là người đàn ông này vẫn còn đang tức giận, cái cằm vuông vức nhã nhặn, không nói một lời, chỉ là chuyên tâm lái xe.

CHƯƠNG 303
Bầu không khí có chút ngột ngạt, Diệp Giai Nhi lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, cô hỏi: “Trưa nay muốn ăn cái gì?”
“…” Đáp lại cô chính là sự im lặng, dường như là người đàn ông kia không nghe thấy.
“Hay là anh muốn đến công ty?” Cô tiếp tục hỏi.
“…” Cổ họng nhấp nhô, nhưng mà lại không nói chuyện.
Cái tôi của người đàn ông này thật là lớn, Diệp Giai Nhi dứt khoát không thèm nói cái gì nữa, ngày hôm qua ngủ không ngon, lúc này, cô thật sự có chút buồn ngủ rồi.
Điều chỉnh lại vị trí, cô dựa người vào ghế nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bên cạnh không còn âm thanh nữa, Thẩm Hoài Dương liếc mắt nhìn thoáng qua, sau khi nhìn thấy gương mặt ngủ say của người phụ nữ, một cơn lửa giận liền vọt lên.
Anh đang chờ cô xin lỗi và lấy lòng, cô thì hay lắm rồi, ngủ một giấc thật ngon dưới mắt anh.
Mặc dù lửa giận trong lòng dâng cao ngập trời, nhưng mà Thẩm Hoài Dương vẫn không đánh thức cô dậy, ngược lại còn cẩn thận giảm chậm tốc độ xe, bình ổn lái về phía trước.
Chờ đến lúc Diệp Giai Nhi tỉnh dậy thì đã nằm ở trên giường trong phòng, chống người ngồi dậy từ trên giường.
Cô ngủ vẫn chưa đủ, hai mắt đảo qua đảo lại không muốn mở ra, giống như là bị cao su dính chặt lại, muốn mở ra lại vô cùng khó khăn.
Lại ngồi ở đó giày vò một hồi lâu, một lúc lâu sau, cô mới miễn cưỡng bước xuống giường đi đến cửa phòng tắm, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Thẩm Hoài Dương mặc áo choàng tắm xuất hiện trước mặt cô.
Lại cố ý không coi cô ra gì, đi lướt qua cô, trực tiếp bước về phía trước.
Cơn giận vẫn còn chưa tan nhỉ, cơ mặt Diệp Giai Nhi giật giật, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, sau đó đi vào trong phòng tắm rửa mặt, lập tức cảm thấy sảng khoái tỉnh táo không ít.
Nhìn thời gian đã hơn hai giờ, ngày hôm nay là chủ nhật, không cần phải đến trường học.
Cô cảm thấy có hơi đói bụng, đi ra khỏi phòng tắm rồi lại đến phòng bếp, đồ ăn ngày hôm qua còn thừa lại khá nhiều, cô không cần phải đi nấu một bữa nữa, cứ làm cơm chiên trứng là được rồi.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh mới mua ngày hôm qua cho nên vẫn còn rất tươi, lấy mấy quả trứng gà bắt đầu làm cơm chiên trứng, một lát sau liền làm xong, lại xào hai món thức ăn rồi đặt lên trên bàn.
Sau đó, cô đi đến thư phòng, đứng ở bên ngoài thư phòng, đưa tay gõ nhẹ cửa phòng mấy lần.
Bên trong lại không có động tĩnh, cô hơi nhíu mày, lại đẩy cửa phòng ra. Người đàn ông đang ngồi ở đằng sau bàn đọc sách phê duyệt tài liệu, nghe thấy tiếng bước chân, khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn Diệp Giai Nhi một cái nào.
“Ra ăn cơm.” Cô đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh, muốn thu hút sự chú ý của anh.
Đổi lại là một tiếng hừ lạnh, ngón tay thon dài nắm cây bút ký một nét chữ rồng bay phượng múa trên tài liệu.
Diệp Giai Nhi cũng không buồn không giận, nở một nụ cười nhẹ, cô nói: “Tôi đếm đến ba, nếu như anh Thẩm còn không nói chuyện, vậy thì tôi sẽ cho là anh Thẩm không đói bụng. Một, hai, ba, xem ra là thật sự không đói bụng rồi, vậy thì không làm phiền anh Thẩm phê duyệt tài liệu nữa, tôi đi ăn trước đây.”
Vừa mới nói xong, cô liền mỉm cười bước ra khỏi phòng, thậm chí còn vô cùng quan tâm mà đóng cửa lại giúp cho anh.
Mà trên gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương chưa bao giờ âm trầm như lúc này, mũi nhọn của cây bút ở trong tay như muốn đâm nát tài liệu, lửa giận lại bốc cháy phừng phừng.
CHƯƠNG 304
Đã thấy anh tức giận, chẳng lẽ không thể nói vài câu dễ nghe hả?
Lúc này, bụng lại truyền đến tiếng kêu, đúng là anh cảm thấy hơi đói bụng rồi, nhưng mà nếu như lúc này cứ thế mà đi ra ngoài thì chắc chắn không thể được.
Thế là anh ngồi yên ở đó, lông mày nhíu chặt lại, trong lòng đang đấu tranh dữ dội.
Lại nhớ tới nụ cười nhạt lúc cô rời đi, lửa giận của Thẩm Hoài Dương càng cháy dữ dội, thân thể cao lớn đứng dậy từ chỗ ngồi, trực tiếp bước ra từ phòng anh, gián tiếp nhận thua.
Ở vấn đề chiến tranh lạnh, anh không thể phủ nhận mình căn bản không phải là đối thủ của cô…
Diệp Giai Nhi một mình ngồi bên cạnh bàn ăn dùng bữa, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông tự nhiên ngồi xuống, cầm lấy đũa, dường như như là giận dỗi, gắp thức ăn cũng phát ra âm thanh.
Diệp Giai Nhi có chút buồn cười, khóe miệng cong lên, cô đột nhiên nói: “Tôi đã từng nói với anh rồi.”
Động tác bỗng dừng lại, Thẩm Hoài Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên người cô, đôi mắt nhíu chặt, bóng người phản chiếu ở trong đó: “Khi nào?”
“Ngày hôm sau lúc anh đến huyện Thiểm từ thành phố B.” Cô uống một ngụm nước ấm, tiếp tục thản nhiên nói: “Tôi có gọi điện thoại cho anh, lúc đang do dự chuẩn bị mở miệng thì anh nói sau này đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa, sau đó liền cúp máy…”
Biểu cảm hơi gượng gạo, đôi mắt của Thẩm Hoài Dương nheo lại, trong đầu anh xuất hiện hình tượng mình chính miệng nói câu nói đó một cách rõ ràng.
Tôi không có thời gian mà ở đây nghe cô do dự, còn nữa, đừng có gọi điện thoại cho tôi.
Đôi môi mỏng mím lại, nhớ đến lúc đó, trong giọng nói của mình còn mang theo mấy phần bực bội và không kiên nhẫn, cô cũng có lòng tự tôn của riêng mình, hiển nhiên là câu nói đó đã làm tổn thương tới cô, cho nên cô đã không tiếp tục gọi điện thoại cho anh nữa.
“Tại sao lại không trực tiếp đến ngân hàng lấy tiền?” Giọng nói của anh dịu xuống, trong lòng xuất hiện một cảm giác nói không nên lời, có hơi tức giận với bản thân mình, không nghĩ tới là vấn đề này xuất hiện từ chỗ này.
“Tôi không biết mật mã, cho nên mới gọi điện thoại cho anh.” Giọng nói của cô thờ ơ giống như là đã quên mất chuyện kia từ lâu.
“Tôi xin lỗi.” Cổ họng nhấp nhô phun ra một câu: “Chuyện này là do tôi đã lơ là sơ suất.”
“Không sao…” Diệp Giai Nhi nhướng mày: “Nói tóm lại là cơn giận lần này của anh Thẩm đã tiêu tan rồi chứ, có phải là lần này nên đổi lại là tôi tức giận rồi không?”
Đôi môi mỏng cong lên thành một đường cong, anh nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt dịu dàng: “Mợ Thẩm tức giận đương nhiên là chuyện hợp lý rồi, tôi tùy ý để mợ Thẩm xử lý, cũng để mợ Thẩm nổi giận…”
“Vẫn là ăn cơm đi.” Lông mày hơi co rúm lại, nếu như anh là một con rối, cô còn có thể vui vẻ mà xử lý vài lần, nhưng mà anh là một người sống sờ sờ ra đó, đúng là không có hứng thú xử lý.
“Mật mã là 001225, anh trầm giọng nói một câu: “Nếu như sau này có cần tiền thì cứ tự mình đến ngân hàng lấy đi, không cần phải nói với tôi, yên tâm, cô không thể làm tôi phá sản được đâu.”
Vốn dĩ là Diệp Giai Nhi vẫn còn đang cười khẽ, nhưng mà sau khi cô đọc lại dãy số này một lần, bàn tay trở nên lạnh buốt.
001225, 1225, không phải là sinh nhật của Thẩm Hải Băng hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK