“Không cần đâu ạ!” Ngay lập tức cô mở miệng từ chối, sau đó lại ý thức tới giọng điệu của mình có hơi cứng quá, lại mở miệng nói: “Khoảng thời gian này anh ấy đang rất bận, cháu cũng đang bận, cho nên vẫn là thôi đi…”
Lúc hai người đang nói chuyện, Thẩm Hoài Dương đi vào, áo khoác vắt trên tay: “Thôi cái gì?”
Ánh mắt của bà cụ quét qua người anh, hơi bất mãn: “Sao muộn như vậy mới về, để một thai phụ bụng to như vậy ở trong nhà, cháu cũng yên tâm sao?”
Vẻ mặt của Thẩm Hoài Dương hơi thay đổi, quét sang cô, nhưng cô lại nghiêng đi, tránh né ánh mắt của anh.
“Con bé bây giờ đã 4 tháng rồi, bụng cũng có rồi, cháu cứ để con bé ở nhà một mình, sàn nhà trơn như vậy, ngộ nhỡ con bé ngã thì phải làm sao?”
Bà cụ nói rất hùng hồn, nghiêm khắc dạy dỗ: “Thai phụ không thể so sánh với người bình thường, đi lại khá chậm, bụng to lớn như vậy ngã ra sàn, cháu cho rằng con bé có thể nhanh chóng đứng dậy không? Nếu như nghiêm trọng, xử lý không tốt chính là một xác hai mạng, cháu hiểu không?”
“Phương diện này quả thật là cháu sơ sót, sau này sẽ lưu ý, bộ trưởng Mục hơi nóng…”
Sải bước, Thẩm Hoài Dương đi tới, cơ thể cao ráo ngồi ở bên mép sô pha, bàn tay lớn bóp nhẹ vai lưng của bà cụ.
Như vậy, cơn giận của bà cụ quả nhiên biến mất đi rất nhiều, bà ta biết, Hoài Dương ở trước mặt người khác luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, trong sự lạnh lùng mang theo vài phần xa cách, cũng chỉ khi ở trước mặt bà ta mới sẽ như vậy.
Nếu câu này là nói trước khi xảy ra những chuyện này, cô chắc chắn sẽ càng rung động, trầm luân, đắm mình vào trong sự quyến rũ của anh.
Nhưng lúc này, cô thật sự chỉ muốn cười một cách châm biếm, anh trở về từ bên cạnh người con gái anh yêu, bèn nói với cô câu này, là dùng tâm cảnh gì nói ra vậy?
Còn nữa, sự cứng nhắc vừa rồi của cô không phải là vì lời anh vừa nói, mà là vì cô đã làm ngã người phụ nữ anh yêu, anh lại không tìm cô hỏi tội, ngược lại nói ra một câu như này, lẽ nào là do ở trước mặt bà cụ?
“Như thế không phải là tốt rồi sao, phụ nữ mang thai đều rất vất vả, quan tâm tới bọn họ nhiều hơn là việc đàn ông các cháu nên làm!”
Bà cụ lúc này mới hài lòng mỉm cười: “Bà nhìn căn phòng, ảnh cưới của cháu và Giai Nhi không có lấy một bức, rõ ràng là lúc đó không có ảnh, còn nữa, bà ta nhớ hai đứa khi tới thành phố B cũng nói là thuận tiện nghỉ tuần trăng mật, lần đó cháu ở thành phố B không tới ba ngày, ném một mình Giai Nhi ở thành phố B, như thế tính là tuần trăng mật gì chứ? Cho nên bà tự quyết định, hơn nữa cũng chọn xong nơi cho cháu và Giai Nhi, tranh thủ đi trong hai ngày tới, đợi bụng của con bé lớn hơn, ra ngoài cũng sẽ không tiện.”
Sự việc đã phát triển đến mức độ như hiện tại, đâu còn cần thiết đi nghỉ tuần trăng mật nữa?
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi chỉ từ chối: “Bà ngoại, vẫn là thôi đi, mới khai giảng chưa được bao lâu, cháu thật sự không có thời gian.”