“Mẹ ơi, tại sao ngày hôm qua mẹ với bà ấy lại cãi nhau vậy à?” Ngoan ngoãn đứng đấy, Huyên Huyên lên tiếng hỏi.
“Vậy con nói cho mẹ biết lão yêu quái là ai dạy con thế, con học từ ai thế hả?”
Huyên Huyên chu cái miệng nhỏ: “Con học trên tivi đó, trong những cuộc phiêu lưu của Tam Mao có đấy ạ, Tam Mao vẫn gọi là lão yêu quái mà.”
“Cuộc phiêu lưu của Tam Mao chứ không phải là chuyến đi lang thang của Tam Mao hả?”
“Không phải đâu, cuộc phiêu lưu của Tam Mao là phim hoạt hình, Tam Mao vẫn luôn gọi là lão yêu quái lão yêu quái, con học theo nó đó.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không kiềm chế được mà giật giật lông mày, tại sao phim hoạt hình hiện tại lại quay như thế này vậy chứ, còn có cuộc phiêu lưu của Tam Mao nữa chứ.
“Sau này con đừng có mắng người lung tung như vậy, có biết chưa?”
“Nhưng mà bà mắng mẹ mà.”
“Đó là chuyện của mẹ, cho nên mẹ sẽ tự mình giải quyết, sau này con không thể tùy tiện mắng loạn người khác, có biết chưa nào?”
Có chút không tình nguyện, cái miệng nhỏ vẫn còn chu chu, Huyên Huyên vẫn gật đầu: “Con biết rồi mẹ.”
“Được rồi, bây giờ chúng ta đi ăn sáng thôi, sau đó đi tìm chú Điền của con, hôm nay là sinh nhật chú Điền đó.”
Đôi mắt nhỏ của Huyên Huyên bắt đầu phát sáng: “Sinh nhật của chú Điền, vậy có thể ăn bánh kem rồi, mẹ ơi, mẹ tặng cho chú Điền một cái bánh kem thật lớn nha, có được không ạ?”
“Mẹ thấy là do con muốn ăn bánh kem thì có.” Diệp Giai Nhi nhéo chóp mũi của bé, mà Huyên Huyên thì cười hắc hắc.
Đến địa điểm đã hẹn, Điền Quốc Gia đã đợi ở đó, không mặc đồng phục cảnh sát, nhưng mà vẫn mặc một bộ quần áo rất hiên ngang, chính trực.
Vừa nhìn thấy Điền Quốc Gia, Huyên Huyên liền vui vẻ chạy tới, vừa chạy vừa gọi: “Chú Điền, chú Điền.”
Giang rộng hai tay, thân thể cao lớn hơn ngồi xổm xuống, Điền Quốc Gia để bé nhào vào trong ngực, sau đó lại ôm lấy bé, một mặt cưng chiều: “Có nhớ chú Điền không nào?”
“Có chứ ạ.” Huyên Huyên gật gật cái đầu nhỏ.
“Nhớ hả, nhớ như thế nào?”
“Luôn nhớ luôn nhớ, nhớ rất nhiều rất nhiều, giống như là màn lộn nhào của tôn ngộ không vậy đó.” Giọng nói của cô bé non nớt, bộ dạng thì đàng hoàng.
Nghe vậy, Điền Quốc Gia liền bật cười vuốt vuốt cái mũi nhỏ của bé: “Càng ngày càng nghịch ngợm.”
“Chú Điền càng ngày càng đẹp trai.” Cái miệng nhỏ hôn lên mặt Điền Quốc Gia, làm trái tim của Điền Quốc Gia như nở hoa.
Diệp Giai Nhi nhìn hai người thân mật đến nỗi căn bản không muốn tách ra, làm phải mở miệng đánh gãy: “Đã chọn địa điểm xong chưa?”
“Xong rồi, cũng có mấy người bạn tốt đến, đi thôi.” Điền Quốc Gia cười nói.
Leo lên xe chạy thẳng một đường, cuối cùng dừng trước một quán đồ cay Tây Nam, Điền Quốc Gia tháo dây an toàn rồi nói: “Bọn họ đều thích ăn món cay Tây Nam, không phải là cậu cũng thích ăn món cay Tây Nam hả, hay là ngày hôm nay món ăn đồ Ý hoặc là đồ Pháp gì đó?”
“Quốc Gia, là sinh nhật cậu, không phải sinh nhật tôi, tôi ăn cái gì cũng được.”