Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm - Diệp Giai Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 893


Chuyện Trần Vu Nhất ngoại tình, Cát Mỹ Ngọc còn chưa biết, bây giờ nghe Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi nói, bà ta vô cùng tức giận.


Bệnh nhân cần tĩnh dưỡng tuyệt đối, hai tiếng sau, Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi rời đi, Cát Mỹ Ngọc canh giữ ở bệnh viện.


“Mẹ, mẹ về đi, con muốn yên tĩnh một mình, mẹ kêu dì giúp việc đến là được rồi, con chỉ muốn ở đây một mình.”


Không thuyết phục được Thân Nhã, Cát Mỹ Ngọc rời đi, dì giúp việc ở ngay ngoài cửa phòng bệnh, Thân Nhã ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tán lá lay động trên cây.


Cô rất bình tĩnh, thật sự rất bình tĩnh, ngay cả tim đập cũng bình tĩnh như vậy, như đã chết…


Thế giới này thật sự không có gì vĩnh viễn thuộc về bạn…


Ban đầu cô cho rằng Trần Vu Nhất vĩnh viễn thuộc về mình, nhưng lại không phải, cô cho rằng đứa bé sẽ ở cạnh bên, sẽ không rời đi, nhưng nó…


Cô nghe nói là bé trai, bé trai luôn rất nghịch ngợm, nó lại rất ngoan, thỉnh thoảng đạp bụng cô, lại rất ít khi quấy phá cô.


Cô luôn chờ đợi, chờ đợi, đợi nó ra đời, không nghĩ tới lại đợi được tin xấu.


Cứ ngây người lặng lẽ nhìn ngoài cửa sổ như vậy, nước mắt từ từ yên lặng chảy dọc theo khóe mắt, chảy xuống miệng, đắng chát.


Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, cửa phòng bị đẩy mở, Trần Vu Nhất đi vào.


Sắc mặt trầm trọng, đè nén, còn có đau đớn, đối với đứa bé này, anh ta luôn mong đợi sự ra đời của nó!


Lúc mang thai ba tháng trước, anh ta vui vẻ, kích động, cảm thấy thần kỳ, làm quần áo, phòng, xe cho bé.


Mà gần đây, e rằng ngay cả bản thân anh ta cũng không để ý tới, mình đã dần xa cách đứa bé này, lúc nghe thấy đứa bé đã sảy, thân thể anh ta run rẩy, kinh ngạc, sau đó hối hận.


Ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng rơi trên người Trần Vu Nhất, sắc mặt Thân Nhã như vũng nước lặng, lời nói ra sắc bén như lưỡi đao: “Cút đi!”


Cô đã không muốn nhìn thấy anh ta nữa, không muốn nhìn thấy chút nào…


“Sao con lại sảy?” Trần Vu Nhất không để ý tới thái độ của cô, hỏi.


“Thật sự muốn biết sao?” Thân Nhã bình tĩnh lãnh đạm nhìn anh ta: “Vậy tôi nói cho anh biết, Lâm Nam Kiều là đầu sỏ.”


“Tuyệt đối không thể nào!” Trần Vu Nhất trực tiếp phủ nhận, lời nói vô cùng chắc chắn.


Cảm giác lúc này như máu thịt lẫn lộn lại bị xát muối. đau không muốn sống, ngay cả hít thở cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn.


Đã vậy, còn cần giải thích sao?


Cô bây giờ chỉ cảm thấy mở miệng giải thích cũng làm bẩn miệng mình, lãng phí nước bọt.


Anh ta không muốn nghe tại sao cô lại nói vậy, mà khẳng định không phải lỗi của Lâm Nam Kiều, cô cảm thấy toàn thân vô cùng lạnh lẽo.


“Anh muốn biết sự thật, rốt cuộc tại sao đứa bé lại sảy?” Sắc mặt Trần Vu Nhất có chút đau khổ.


Thân Nhã chẳng thèm liếc nhìn anh ta, chỉ vào cửa phòng bệnh: “Anh có hai lựa chọn, anh cút, hoặc tôi cút.”


Trần Vu Nhất đứng đó không nhúc nhích, Thân Nhã giơ tay rút đầu kim truyền dịch, muốn xuống đất, Trần Vu Nhất cau mày, chỉ đành đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK