Hoắc Đình Phong mím môi, giọng nói trầm thấp lại càng trở nên nặng nề và chậm chạp hơn: “Cả gia đình anh đều có cảm giác áy náy với nhà họ Tô. Hai năm trước Tô Chính Kiêu đề nghị anh cưới Tô Hoài Giang, nhưng anh chỉ coi cô ấy như người thân, ngoài ra không hề có tình cảm nào khác. Hai năm trước sức khỏe của Tô Hoài Giang ngày càng kém, ngay cả việc đi lại đơn giản nhất cũng là một chuyện khó khăn đối với cô ấy, cô ấy sẽ đỏ mặt, thở gấp. Tô Chính Kiêu đã bắt ba mẹ anh trả mối nợ ân tình này bằng sự áy náy đó. Nhưng trước khi kết hôn, anh và cô ấy đã thỏa thuận rất rõ ràng…”
“Giữa hai bên, dù là cô ấy hay là anh, khi đã có người mình thích và muốn theo đuổi thì cứ tùy ý mà làm…”
“Vậy thỏa thuận này có được pháp luật bảo vệ không?” Thân Nhã hỏi ngược lại anh, cánh tay buông thõng bên người hơi siết chặt lại.
Hoắc Đình Phong nhíu mày, im lặng hồi lâu rồi nhìn cô chăm chú.
“Đây không phải là lý do, điều quan trọng nhất là bọn anh còn chưa ly hôn. Vô hình chung, anh đã đẩy em vào vị trí của kẻ thứ ba, đây là vị trí mà em hận nhất trong cuộc đời. Anh hoàn toàn dồn em vào tình cảnh này rồi!” Cảm xúc của Thân Nhã đã hơi mất kiểm soát.
“Anh xin lỗi.” Anh nói.
Giờ xin lỗi thì có tác dụng gì chứ?
Thân Nhã hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng kịch liệt: “Tại sao không nói cho em biết chuyện này ngay từ lúc đầu?”
“Anh có thiện cảm với một người phụ nữ, hơn nữa tình cảm này còn trở thành yêu thích. Đối với anh mà nói, đây không phải là một chuyện đơn giản. Hơn mười năm qua chưa từng có, em là người duy nhất, cũng chỉ có mình em thôi. Em không hề giống những người phụ nữ khác. Em đã trải qua những tổn thương như vậy, anh lại đang ở trong tình trạng này. Ban đầu, em vốn thờ ơ với anh, nếu anh nói ra chuyện này thì em sẽ hoàn toàn xa lánh anh. Nhưng anh không muốn bỏ lỡ em một lần nữa. Hơn ba mươi tuổi mà anh mới có thể gặp được một người phụ nữ khiến mình rung động như vậy, cũng không phải là chuyện dễ dàng…”
Anh hơi dừng lại, nhưng giọng nói càng lúc càng trầm: “Lúc đầu anh không thể nói, nhưng cuối cùng tình cảm của anh ngày càng đậm sâu, vậy là đã biến từ không thể trở thành không dám. Tính cách em cứng cỏi, nếu em đã quyết tâm, tức là đã không thể cứu cứu vãn được nữa…”
“Tại sao bây giờ anh lại chọn cách nói ra sự thật?”
“Mặc dù sẽ khiến em bị tổn thương nhưng anh hy vọng em sẽ nghe lời này và biết được những sự thật này từ chính miệng anh. Cũng chỉ có thể do anh tự mình nói với em, anh không muốn giấu diếm bất cứ điều gì với em…” Hoắc Đình Phong nhắm mắt lại rồi nói.
Lồng ngực Thân Nhã vẫn đang không ngừng phập phồng lên xuống, nhưng mức độ đã nhẹ hơn trước rất nhiều.
“Thật ra em cũng có trách nhiệm về chuyện này. Tại em bồng bột, bốc đồng cũng tin tưởng anh quá mức, tin vào cách làm người, nhân phẩm, kinh nghiệm và thái độ của anh. Trước khi chuyện tình cảm này bắt đầu, em đã không hỏi kĩ anh. Em không nên tin tưởng anh như vậy, tự đẩy mình vào tình thế khó coi thế này!”
Tâm trạng Hoắc Đình Phong rất tồi tệ nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng, hiếm khi nhìn thấy vẻ nôn nóng trong mắt: “Em đừng chất vấn cũng đừng hoài nghi anh. Anh từng nói mình không hề hoàn hảo, cũng có những khuyết điểm và chỗ không tốt. Bây giờ, anh đã lộ ra khuyết điểm của mình nhưng em lại không muốn nhìn thêm nữa…”
“Em có thể chấp nhận rất nhiều khuyết điểm, nhưng chuyện này là điều duy nhất em không thể chấp nhận được. Hơn nữa nó cũng không phải là khuyết điểm. Còn nữa, chúng ta chia tay đi…”
Cuối cùng, Thân Nhã cũng nói ra câu này.