Không hỏi thêm cái gì nữa, chỉ căn dặn cô uống ít rượu, mãi cho đến khi bóng dáng cô rời khỏi tầm mắt thì anh ta mới khởi động xe đi khỏi.
Làm sao Diệp Giai Nhi có thể không hiểu rõ tâm tư của Điền Quốc Gia được chứ?
Nhất là sau khi cô ly hôn, biểu hiện của anh ta càng ngày càng nhiệt tình, mang đồ đến nhà cô ba bốn lần.
Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy đã gặp Điền Quốc Gia, mà Quách Mỹ Ngọc cũng rất hài lòng về Điền Quốc Gia, bà cảm thấy Điền Quốc Gia trung thực, không phải là người dối trá.
Tiêu chuẩn đánh giá của Quách Mỹ Ngọc giống như là đang đánh giá con rể, Diệp Giai Nhi thật sự rất bất đắc dĩ với phản ứng của bà.
Cô có hảo cảm với Điền Quốc Gia, nhưng mà hảo cảm đó bắt nguồn từ kiêu ngạo, tự hào đối với bạn bè, còn có thưởng thức, chứ không phải là có tình cảm.
Có hảo cảm cũng không có nghĩa là thích.
Thân Nhã say khướt nằm ở trên quầy rượu, cả người nghiêng trái nghiêng phải, cô ấy đã mang thai ba tháng rồi, chỉ là bụng vẫn còn chưa lộ rõ.
“Cậu không nghĩ vì mình thì cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ chứ, bây giờ lại uống nhiều rượu như thế, cậu không suy nghĩ cho đứa nhỏ hả.” Cô đi qua đánh mạnh vào vai của Thân Nhã.
“Tớ không muốn đứa nhỏ nữa.” Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh làm cho người ta phải sợ hãi.
Diệp Giai Nhi giật mình kêu lên, cũng đã nhận ra sự không thích hợp trong đó. Thân Nhã như thế này làm cô cảm thấy rất bất an, cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Thân Nhã lại không chịu nói, cứ rót cho Diệp Giai Nhi một ly rượu: “Chờ cậu uống đủ thì tớ sẽ nói cho cậu biết.”
“Cậu nói cho tớ biết trước đi.”
Lắc đầu, Thân Nhã cười cười: “Cậu uống trước đi, đợi cậu uống đủ rồi thì tớ sẽ thành thật nói cho cậu biết, nếu không thì tớ sẽ không nói cho cậu đâu, tớ đang nói nghiêm túc đó.”
Diệp Giai Nhi thật sự rất muốn bóp chết cô ấy, trừng mắt nhìn cô ấy vài lần, bưng ly rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tính của Thân Nhã một là một hai là hai, là bạn bè lâu như vậy, sao cô lại không biết được chứ?
“Chờ tớ uống xong rồi cậu mà không nói, vậy thì tớ sẽ để cậu chết trên tay tớ.” Diệp Giai Nhi vừa uống vừa hung hăng ném lại một câu như thế.
Chỉ là tửu lượng của cô vốn dĩ không tốt, với lại Thân Nhã chọn toàn loại rượu mạnh, uống được mấy ly, còn chưa đợi Thân Nhã nói chuyện thì cô đã choáng váng không biết gì nữa.
Thấy vậy, Thân Nhã cười khẽ, trên gương mặt lại có nước mắt, nói với Diệp Giai Nhi đang bất tỉnh nhân sự: “Có biết tại sao tớ luôn thích uống rượu cùng với cậu không, bởi vì cậu có thể làm tớ cười vào lúc đau khổ sở nhất, đau đớn nhất, Giai Nhi…”
Sau đó, điện thoại của Diệp Giai Nhi vang lên, Thân Nhã thuận tay nhấn nghe, không đợi đối phương nói gì, cũng không biết đối phương là ai, cô ấy chỉ nói: “Cậu ấy đang ở quán bar Mị Sắc…”
Cô ấy nhìn lướt qua số điện thoại, có hơi quen mắt, vậy thì chắc chắn là người quen, cúp điện thoại, cô ấy lập tức lại uống rượu, cứ mơ mơ màng màng.
Người gọi điện thoại là Thẩm Hoài Dương, lúc anh chạy đến quán bar Mị Sắc thì nhìn thấy tình cảnh hai người phụ nữ say khướt nằm rạp ra đấy.
Khẽ mắng một tiếng, anh ôm ngang Diệp Giai Nhi lên rồi sau đó gọi điện thoại cho Trần Vu Nhất, kêu anh ta đến đón người, mình thì rời khỏi.
Chẳng mấy chốc đã trở về biệt thự, Thẩm Hoài Dương ôm cô đến giường trong phòng, hiển nhiên là đã say rồi, Diệp Giai Nhi vừa vô thức lẩm bẩm, nói mình nóng, vừa kéo quần áo ở trên người. Lúc này, anh còn đè trên người cô, vẫn còn chưa rời khỏi.