Anh ta cảm thấy rất tức giận, dưới sự bực bội, uống khá nhiều rượu.
Lúc này đã say khướt, Lâm Nam Kiều nhíu mày, đi qua lay người anh, say như này không bằng quăng thẳng anh ta vào thùng rượu vậy.
Trước mắt hiện ra hình ảnh mông lung, Trần Vu Nhất bắt lấy cổ tay Lâm Nam Kiều: “Còn đuổi theo anh ta đi Nước K, em thật đúng là càng ngày càng giỏi rồi, Thân Nhã!”
Hai chữ cuối cùng, tổn thương tới lòng của Lâm Nam Kiều, vẫn là Thân Nhã, cô ta rất giận, thừa dịp Trần Vu Nhất say rượu, cho anh một cái tát: “Nhìn rõ em là ai!”
“Ha ha, thật càng ngày càng giỏi!” Trần Vu Nhất đứng dậy, vẻ mặt càng ngày càng âm trầm, nắm lấy cổ tay cô ta, sau đó hất ra.
Đuổi theo tên họ Hoắc đi Nước K! Cô yêu tên đó nhiều bao nhiêu, anh ta lúc này rất giận, thầm nghĩ phải xả giận!
Lâm Nam Kiều không đứng vững, người loạn choạng, đúng lúc đụng vào chén thủy tinh ở phía sau, chén bể, trên tay cô ta có một vết thương dài, máu chảy ra.
Lâm Nam Kiều đứng dậy, rất đau, cô ta rất giận, đẩy ngã chiếc gương xuống dưới đất, chaỵ thẳng ra ngoài đi bệnh viện.
Lúc đi qua phòng khách, Cát Mĩ Ngọc thấy vết thương chảy máu trên tay cô ta.
Sau khi đi bệnh viện, Lâm Nam Kiều cố ý kêu bác sĩ băng vết thương nhìn nghiêm trọng chút, cô ta muốn Trần Vu Nhất phải áy náy, muốn cho Trần Vu Nhất biết miệng vết thương có bao nhiêu nghiêm trọng.
Buổi tối, cô ta không có quay về nhà họ Trần, mà đi về biệt thự, cũng kêu Hàn Thu Trúc qua làm bạn.
Lúc này đây, cô ta muốn cho Trần Vu Nhất biết anh ta sai rồi, cũng khiến cho anh nhận rõ quan hệ giữa hai người, không thể lại dung túng tiếp.
Hôm sau.
Trần Vu Nhất xuống lầu, đầu óc choáng váng sau cơn say vẫn chưa hết, Cát Mĩ Ngọc ngồi ở phòng khách cắm hoa, thấy anh xuống bà ta nói: “Đêm qua cãi nhau?”
Trần Vu Nhất không nhớ rõ, lắc đầu.
“Vậy sao tay con bé chảy máu bỏ chạy? Còn một đêm chưa về?”
“Tay chảy máu?” Trần Vu Nhất vỗ vỗ đầu, những hình ảnh hơi mơ hồ dần rõ ràng lên.
“Hôm nay, họ hàng của ba con tới, đón nó về đi, hôm nay phải gặp người lớn trong nhà.”
Ừ nhẹ một tiếng, Trần Vu Nhất rửa mặt, không ăn bữa sáng mà chạy xe từ gara ra ngoài.
Trên cơ bản, chỗ Lâm Nam Kiều có thể đi ở thành phố S, anh ta đều biết rõ, nếu không đi chỗ của Hàn Thu Trúc, như vậy chỉ có thể là ở biệt thự.
Hàn Thu Trúc nhìn tay cô, thở dài: “Cuộc sống sau hôn nhân như thế nào?”
“Cũng được, đêm qua chỉ là ngoài ý muốn, anh ấy không sử dụng bạo lực với tớ, chỉ là, nếu có thể xoá bỏ Thân Nhã khỏi cuộc sống của chúng tớ, sẽ càng hoàn mỹ.”
Hai người đang ngồi ở phòng khách ăn bữa sáng, vừa ăn, vừa nói chuyện phiếm.
“Cậu tính chiến tranh lạnh tới khi nào?”
“Tất nhiên là tới khi anh ấy giải thích, nhận sai, áy náy không thôi với tớ, khiến tớ bị thương nặng như vậy, tớ đương nhiên muốn nghe lời xin lỗi của anh ấy.”
“Anh ấy còn thường xuyên nhắc tới Thân Nhã sao? Bây giờ?”