“Có ba đây rồi…” Vừa nói, anh vừa cúi xuống, để con bé xuống sàn nhà, cầm một ít thức ăn đặt vào lòng bàn tay trắng trẻo của cô bé, trầm giọng gọi một tiếng.
Con chó ngao Tây Tạng hướng về phía Huyên Huyên, cô bé sợ hãi lập tức trốn ra phía sau, Thẩm Hoài Dương ôm Huyên Huyên trong lòng, không để con bé cử động hay lùi về phía sau.
Lúc này Kaka mới cúi đầu liếm lòng bàn tay của Huyên Huyên, lúc đầu bàn tay nhỏ của cô bé vẫn sợ hãi trốn tránh, nhưng ông chú xấu xa kia đã ở phía sau, cô bé cũng không sợ nữa.
Huyên Huyên nhìn Kaka tò mò rồi lè lưỡi, học theo bộ dạng của Thẩm Hoài Dương, cũng gọi nó một tiếng Kaka.
Như biết cô bé này chính là cô chủ nhỏ của mình, Kaka vẫy đuôi vui mừng, cắn nhẹ vào áo Huyên Huyên, sau đó chổng bốn chân lăn lộn trên mặt đất.
Huyên Huyên thấy thú vị, bật cười khanh khách, cúi xuống vuốt ve Kaka.
Đợi Huyên Huyên chơi xong, Thẩm Hoài Dương ôm cô bé về phòng, đặt lên giường, thân hình cao lớn của anh cũng nằm xuống.
“Ngày mai cháu có thể chơi cùng Kaka nữa không?” Cái đầu nhỏ của cô bé nghiêng nghiêng.
“Được…”
Thấy vậy, cô bé lại được nước lấn tới: “Nhưng ngày mai cháu cũng muốn đi cùng mẹ ra công viên, có được không ạ?”
“…” Anh nhướn mày không nói gì.
Đứa bé còn nhỏ nhưng cũng biết lấy lòng người khác. Huyên Huyên cúi người, hôn chóc một cái vào má của Thẩm Hoài Dương, nói bằng thứ giọng mềm mại: “Chú, có được không ạ?”
Cảm giác mềm mại, ướt át đó truyền tới, Thẩm Hoài Dương ngây người, sau đó trái tim lập tức tan chảy, anh không tự chủ ậm ừ một tiếng.
Có thể thấy con gái của anh biết điều hơn người phụ nữ kia rất nhiều.
Chỉ có điều con bé còn nhỏ như vậy, là ai đã dạy nó dùng mĩ nhân kế.
“Chú thật tuyệt vời.” Huyên Huyên kêu lớn, còn hào phóng thơm thêm hai cái nữa.
Thực ra tâm tính của trẻ con chính là như vậy, những đứa trẻ cũng biết ghi thù nhưng chỉ cần bạn đối xử với chúng tốt một chút thì chúng sẽ quên hết những chuyện không vui kia.
Những nỗi bực dọc quấn quanh trong lòng anh bị hành động của cô nhóc này làm cho tan biến đi một chút, anh bất giác cong môi lên: “Con đã từng thơm những ai?”
Cô nhóc đưa bàn tay trắng nõn của mình ra, vừa đếm vừa lẩm bẩm: “Ừm, đã thơm mẹ, bà ngoại, ông ngoại, bác, Tiểu Thiên Thiên, chú Điền, cô Trương và cả chú đẹp trai nữa…”
Không khỏi thì thôi, hỏi ra như vậy, khuôn mặt đẹp trai của anh lập tức đen sì, anh dạy dỗ Huyên Huyên: “Về sau không được tùy tiện thơm người khác nữa nghe chưa?”
“Vì sao ạ?” Huyên Huyên không hiểu, vì sao không thể thơm người khác.
“Có vi khuẩn.” Anh không đỏ mặt, tim cũng không đập nhanh, dáng vẻ rất nghiêm túc.
“Nhưng ông bà ngoại rất thích cháu thơm bọn họ, cả chú Điền và chú đẹp trai nữa, hai người họ cũng thích cháu thơm, bọn họ còn nói cháu xinh đẹp, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.”
Thẩm Hoài Dương nheo mắt: “Về sau có thể thơm ông bà ngoại nhưng không thể thơm chú Điền và chú đẹp trai nữa.”
“Là bởi vì chú Điền và chú đẹp trai có vi khuẩn ạ?”