Trên đường đi, Huyên Huyên không ngừng hỏi thăm ấm áp, giống như một người lớn nhỏ, vừa đưa nước vừa sờ trán, còn nói mẹ thật xấu xa, không quan tâm chú gì hết, chú còn đưa áo cho mẹ nữa mà, vẻ mặt chê trách.
Xe dừng trước khu dân cư, đối diện là hiệu thuốc, Diệp Giai Nhi mua hai hộp thuốc đặt ở băng ghế sau, sau đó cùng Huyên Huyên rời khỏi.
Đang nghịch thuốc giữa các ngón tay, Thẩm Hoài Dương có thể cảm thấy hơi thở thoát ra từ lỗ mũi của mình rất nóng, tài xế nói: “Sếp, bà chủ kêu ngài về nhà họ Thẩm một chuyến.”
“Ừm…” Thốt ra một tiếng, anh nhắm mắt lại, dưỡng thần.
Tô Tình đang ngồi trong phòng khách xem TV, thấy anh đi vào, hỏi: “Mấy ngày bận rộn lắm sao? Còn không về chung cư nữa?”
Anh đưa bàn tay to xoa xoa trán, gật đầu: “Có hơi bận, sao vậy, mẹ?”
“Mẹ muốn hỏi là quyền nuôi dưỡng con định thế nào rồi? Là cần hay không cần?”
Ngồi xuống sofa, anh uống một ngụm nước ấm, cổ họng có chút khàn khàn, đáp: “Không cần.”
Nghe vậy, Tô Tình khẽ sững sờ, biểu hiện trong khoảng thời gian đó không phải là luôn muốn có quyền nuôi dưỡng sao, sao lại không cần nữa?
Nhưng tốt nhất là không cần, sau này lấy vợ thì sinh bao nhiêu con cũng có, không cần quan tâm đứa kia.
“Giọng của con sao có chút không ổn vậy, cảm rồi đúng không, mau kêu bác sĩ tới khám xem.” Tô Tình vội nói.
Ở nhà một đêm, Huyên Huyên không ngủ với Diệp Giai Nhi, mà ngủ với Quách Mỹ Ngọc.
Đã lâu không gặp, Quách Mỹ Ngọc có chút nhớ nhung, Huyên Huyên cũng đòi ngủ cùng bà ngoại.
Tắm xong đang nằm thì có tin nhắn đến, cô bật điện thoại lên, là vài câu rất đơn giản: Ngủ rồi à? đã uống thuốc rồi…
Nhìn một cái, cô lại để điện thoại qua một bên, không quan tâm, thuốc đã mua rồi, anh có uống hay không là tự do của anh.
Một lúc sau lại có tin nhắn khác, cô cau mày mở ra xem: Thật sự ngủ rồi à?
Cô dứt khoác xóa hết tin nhắn, một lúc sau tin nhắn lại vang lên, cô biết là của anh nhưng cô không thèm xem.
Không cần xem, bởi vì trong lòng đã có quyết định rồi.
Sau đó, điện thoại không reo lên nữa, ánh mắt Diệp Giai Nhi khẽ động, cô nhắm lại, xoay người nằm nghiêng.
Hôm sau dậy sớm hơn, mở điện thoại xem giờ, bấm vào một tin nhắn, hai chữ: Ngủ ngon.
Tay cô đơ ra một lúc, không có cảm xúc gì lớn, nhìn thấy 5 giờ, vội vàng dậy, đánh thức Huyên Huyên, cô phải làm phù dâu, còn Huyên Huyên thì sẽ làm hoa đồng, đương nhiên không thể để muộn được…
Huyên Huyên hiển nhiên còn chưa ngủ đủ, hai tay trắng nõn mềm mại dụi dụi mắt, thân thể nhỏ nhắn càng áp sát vào vòng tay của Quách Mỹ Ngọc, không chịu dậy.
Sợ bọn họ đánh thức, Diệp Giai Nhi cúi người, vỗ nhẹ lên lưng Huyên Huyên, nhỏ giọng nói: “Huyên Huyên, dậy đi, nghe lời, không phải con muốn làm hoa đồng sao?”
Kết quả là cô bé lại nhắm mắt, ậm ừ xê xích người về phía đó, không chịu dậy, rõ ràng là ngủ không đủ giấc, cho dù cô có nói gì cũng không chịu dậy.
Không dỗ dành nữa, động tay trực tiếp bế cơ thể nhỏ bé của cô bé dậy, không ngờ cũng khá nổi cáu, hai cái chân nhỏ không ngừng đá lung tung.