Cô ta từng lăn lộn ở giới thời trang một khoảng thời gian, đồ xa xỉ vẫn nhận ra, đồng hồ trên tay người đàn ông có giá mười mấy tỷ.
Tay của Tô Chính Kiêu đút ở trong túi quần tây, bước chân đi không nhanh không chậm, như này vừa hay cho Lâm Nam Kiều cơ hội thể hiện.
Giả bộ có chuyện gấp, cô ta một tay cầm điện thoại, vội vội vàng vàng chạy lên trên tầng, dưới chân đi đôi giày cao gót, đế nhọn, chạy quá nhanh không đứng vững, một chân bước hai bậc, cơ thể không ổn định lắc lư ngã về phía sau, vừa hay ngã vào trong lòng Tô Chính Kiêu.
Theo bản năng, Tô Chính Kiêu đưa tay đỡ cô ta.
Kinh hồn bạt vía, sắc mặt của Lâm Nam Kiều cũng tái nhợt, không có chút huyết sắc, cô ta đưa tay vỗ nhẹ lồng ngực, há miệng thở dốc: “Thật sự rất cảm ơn anh.”
Tô Chính Kiêu không có quá nhiều cảm xúc dao động.
“Anh một mình tới uống rượu sao?” Lâm Nam Kiều tìm kiếm chủ đề.
Không có nói chuyện, điện thoại vào lúc này thì đổ chuông, Tô Chính Kiêu nghe máy: “Nghe ngóng được chưa?”
Bên kia không biết nói gì, anh ta nhíu mày: “Hoắc Đình Phong và Thân Nhã ngày mai quay về nước K sao? Hôn lễ tổ chức khi nào?”
Nghe thấy lời này, Lâm Nam Kiều cảm thấy thế giới sao lại nhỏ như vậy: “Thân Nhã?”
Cúp máy, Tô Chính Kiêu nhìn sang cô ta: “Quen biết?”
Lâm Nam Kiều khẽ cười lạnh một tiếng: “Quen biết, sao có thể không quen biết, quan hệ giữa chúng tôi còn không cạn!”
Câu nói này không chỉ ý vị thâm trường, hơn nữa trong lời nói còn có ý, Tô Chính Kiêu đương nhiên nghe ra, lạnh nhạt nhướn mày, hỏi, có muốn cùng nhau đi uống rượu không?
Lâm Nam Kiều không hề do dự, cô ta trực tiếp mở miệng đồng ý, mục đích tối hôm nay chính là như vậy, cơ hội tự chủ động tìm tới cửa, không có đạo lý từ chối.
Trong phòng bao chỉ có hai người, gọi không ít rượu, hai chân của Tô Chính Kiêu vắt chéo, hỏi chuyện giữa cô ta và Thân Nhã.
Đó là mối hận mãi mãi trong lòng Lâm Nam Kiều, nói ra thì thao thao bất tuyệt, nói liên tục, rất hăng say.
Tô Chính Kiêu nghe, khóe miệng từ từ nở nụ cười, loại tối tắm leo lắt đó mang theo ý cảnh khó nói rõ.
Lâm Nam Kiều hỏi anh ta và Thân Nhã có quan hệ gì, tại sao hai người lại quen biết, Tô Chính Kiêu nói, anh ta không quen biết Thân Nhã, anh ta và Hoắc Đình Phong là bạn tốt nhiều năm.
Có thể làm bạn với người đàn ông như vậy, gia thế và bối cảnh của anh ta thiết nghĩ cũng tuyệt đối không nhỏ, cược trúng bảo bối, trong lòng Lâm Nam Kiều kích động vui sướng không thôi.
Loại thâm thù đại hận giữa cô ta và Thân Nhã, Tô Chính Kiêu nghe ra: “Nếu cô ta đã đối xử với cô như vậy, tại sao không chọn báo thù?”
Lâm Nam Kiều không ngốc, cũng nghe ra sự bất mãn cực độ của anh ta đối với Thân Nhã: “Báo thù thế nào?”
“Cô ta hình như đã mang thai.” Tô Chính Kiêu lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, Lâm Nam Kiều trực tiếp lắc đầu, gián tiếp, cố ý hoặc vô tình, đã có bốn đứa trẻ chết ở trong tay cô ta.
Cô ta có chút tin vào số phận, còn có chút mê tín, dù sao cô ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục động tay vào đứa trẻ nữa, nếu không cô ta sợ mình sẽ mơ thấy ác mộng.
“Vậy thì cách khác thì sao? Cô hiện nay cứ mặc sức mà làm, tôi ở đằng sau giúp cô, trong cả quá trình đồ cô cần dùng đều có thể tìm tôi, cô biết đấy, đối với cô ta, tôi cũng vô cùng căm ghét.” Tô Chính Kiêu nói.
Dòng suy nghĩ xoay chuyển, cân nhắc, Lâm Nam Kiều lắc đầu, từ chối đề nghị như vậy.
Cô ta không ngốc, Hoắc Đình Phong có địa vị gì, cô ta cho dù tìm được người có chỗ dựa hơn nữa, cánh tay gầy cũng không vặn được đùi!