Bác sĩ Trần hỏi: “Sao thế, người quen của ông à?”
“Ừ, có quen biết, là vợ cũ của chủ tịch Trần. Sao vậy, kết quả kiểm tra thế nào?”
“Mang thai hơn một tháng rồi.” Bác sĩ Trần vươn người, liếc nhìn đồng hồ, nói: “Hết giờ làm rồi, cùng đi ăn tối không?”
Bác sĩ Trương lắc đầu, cầm hồ sơ bệnh lý, nhìn thêm vài lần, sau đó đi ra ngoài. Ông ta gọi cho Lâm Nam Kiều, nói ngắn gọn súc tích: “Thân Nhã có thai rồi.”
“…” Đầu dây bên kia im lặng mất một lát, vô cùng yên tĩnh.
Tin này như thể sét đánh ngang tai với Lâm Nam Kiều.
Thân Nhã có thai, vậy đứa bé là con ai, của Trần Vu Nhất hay là của anh Hoắc kia?
Nghĩ nghĩ một lát, Lâm Nam Kiều lại nói: “Chờ tôi tìm hiểu đã, nếu đứa bé là con của Trần Vu Nhất thì ông hãy nói là kết quả kiểm tra bị nhầm, nếu không phải thì cứ tiếp tục giấu đến khi thích hợp mới được nói ra.”
Bác sĩ Trương đồng ý.
Trong lòng Lâm Nam Kiều có tâm sự, không ăn bữa tối mà chỉ bưng cà phê đứng ngoài tiệm hồi lâu. Cô ta không nghĩ ra rốt cuộc đứa bé trong bụng Thân Nhã là của ai!
Nếu là của Trần Vu Nhất… Tay Lâm Nam Kiều run lên, cả người run bần bật. Cô ta không dám nghĩ đến kết quả này, cô ta không thể để bao nhiêu nỗ lực của bản thân thất bại trong gang tấc được!
Nhưng nếu đứa bé là con anh Hoắc, vậy cô ta chẳng còn nỗi lo về sau nữa, mọi người đều sẽ kết tục tại đây.
Vậy rốt cuộc đứa bé là con ai chứ?
Gân xanh trên thái dương Lâm Nam Kiều nảy lên, tim cũng đập thình thịch không ngừng. Cô ta đang nghĩ xem nên hỏi chuyện này thế nào, dùng phương pháp nào, hơn nữa hỏi người nào mới hợp tình hợp lý.
Nghĩ một lát, cô ta hẹn bác sĩ Trương, hai người lại cùng ăn bữa tối, mọi chuyện tự nhiên phát sinh như nước chảy thành sông.
Bản tính bác sĩ Trương khá háo sắc, không có sức chống cự với các cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Ngay cả khi Lâm Nam Kiều không lấy chuyện lần trước ra uy hiếp bác sĩ Trương, chỉ cần người này còn muốn lên giường với Lâm Nam Kiều là đương nhiên phải làm theo lời của cô ta.
Sau khi xong việc, Lâm Nam Kiều khoác áo tắm bước ra khỏi phòng tắm, nói muốn bác sĩ Trương làm trò trước mặt Trần Vu Nhất chúc mừng Thân Nhã mang thai.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta vẫn cảm thấy do bác sĩ Trương hỏi ra là hợp lý nhất, bởi vì dù sao bác sĩ Trương và Thân Nhã cũng quen nhau từ trước.
Chưa kể bác sĩ Trần là bạn tốt của bác sĩ Trương, tình cờ nhìn thấy kết quả kiểm tra, nói lời chúc mừng đương nhiên rất hợp lý.
Tại phòng bệnh.
Sau trận tranh chấp buổi sáng, bầu không khí trầm lắng hẳn xuống. Thân Nhã cũng chẳng để ý, còn Trần Vu Nhất thì vẫn đang nghĩ cách lấy lòng cô.
Cát Mỹ Ngọc không ở đây, bà ta đã quay về nhà họ Trần.
Nửa đường bác sĩ Trương đi tới, nói là kiểm tra cánh tay, thấy Thân Nhã liền mỉm cười chào: “Chào cô Thân.”
“Chào bác sĩ Trương.” Thân Nhã cũng thản nhiên chào hỏi. Lúc cô ở nhà họ Trần thường xuyên gặp người này, có thể nói ông ta là khách quen của nhà họ Trần.
Ông ta vừa kiểm tra vừa nói: “Đúng rồi, chúc mừng cô Thân đã có thai nhé. Hơn một tháng rồi nhỉ?”