Đường Tiểu Nhiên cũng thở thào. Với cô, có thể ở bên cạnh Cảnh Hiên thêm một lúc là một điều vô cùng trân quý.
Cơn bão càng ngày lớn điên cuồng.
Cửa sổ và cửa chính đều phải dùng đồ chặn lại.
“Có buồn ngủ không?” Đường Tiểu Nhiên hỏi Cảnh Hiên.
Cảnh Hiên gật đầu.
Đường Tiểu Nhiên dọn giường rồi lại nằm lên giường với Cảnh Hiên. Từ đầu đến cuối, cô đều không quan tâm đến Tô Chính Kiêu, cô cảm thấy chẳng cần thiết phải nói chuyện với anh.
Từ khi li hôn, cô đã tự nói với bản thân, từ nay về sau, anh có làm gì cũng không liên quan đến cô.
Tô Chính Kiêu ngã lên sofa, anh không hề buồn ngủ nhưng bụng lại đói cồn cào.
Từ trưa đến giờ, anh chẳng ăn chút gì cả nên hiện giờ, Tô Chính Kiêu đang rất đói bụng.
Anh nhắm mắt rồi bắt đầu thôi miên.
Chỉ có ngủ thì anh mới không thấy đói nữa.
Trên giường, Đường Tiểu Nhiên ôm Cảnh Hiên chìm vào giấc ngủ.
Trong khoảng thời gian này, cô không hề được nghỉ ngơi, tinh thần lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng cực độ.
Tối nay, cuối cùng cô đã có thể thả lỏng rồi.
Sáng sớm hôm sau.
7 giờ sáng, Đường Tiểu Nhiên tỉnh giấc.
Cô nhìn Cảnh Hiên rồi ngồi dậy, sau khi vệ sinh cá nhân, cô bước vào bếp chuẩn bị làm bữa sáng.
Tuy có bão đổ bộ nhưng may mà vẫn không cúp điện cúp nước.
Trên sofa, Tô Chính Kiêu cũng tỉnh giấc, anh dạy nhẹ huyệt đạo rồi bước đến bên cửa sổ.
Bên ngoài nước lũ rất sâu, mưa to gió lớn vẫn không ngừng. Mưa rất to, bầu trời là một màu xám xịt.
Anh lại gọi điện cho chú Lưu.
Chú Lưu run rẩy: “Cậu chủ, e là cậu phải đợi thêm lát nữa. Hôm nay bão còn mạnh hơn hôm qua. Chúng tôi không có cách nào để ra ngoài.”
Tô Chính Kiêu cau có, đến đáp lời cũng lười. Anh đen mặt tắt điện thoại.
Lúc này, Đường Tiểu Nhiên lại bê hai bát cháo bước tới.
Cô đi đến bên giường nhẹ nhàng vỗ vào lưng Cảnh Hiên, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Cảnh Hiên dậy đi, nhanh rửa mặt rồi ăn sáng.”
Cảnh Hiên ngoan ngoãn nghe lời, cậu ngồi dậy rồi đi vào toilet.
Sau khi cậu bước ra, trên bàn đã bày đầy thức ăn.
Khoai tây thái sợi, trứng xào ớt, còn có bánh chiên nóng hổi.
Cảnh Hiên hưng phấn vỗ tay: “Bánh chiên!”
Đường Tiểu Nhiên cười: “Mèo con tham ăn.”
Như đang nghĩ gì đó, Cảnh Hiên quay sang nhìn Tô Chính Kiêu đang ngồi trên ghế sofa: “Ba ơi, ba có đói không ạ?”
Tô Chính Kiêu nhìn bụng mình, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Anh vừa định mở miệng thì Đường Tiểu Nhiên đã cắt lời: “Ba không đói, không ăn đâu.”