Thật ra thì đây là lần đầu tiên anh nói những lời như này, gửi tin nhắn mà nói nhiều chữ như vậy, còn hơn tổng số từ trong các tin nhắn trước đó cộng lại. Thân Nhã cười khẽ, trả lời tin nhắn của anh, bảo anh tự chăm sóc bản thân cẩn thận, uống nhiều nước một chút, cổ họng của anh không được tốt cho lắm, nghĩ một lúc, cô bèn thêm một cái icon mặt cười vào sau.
Tiểu Trương thì cô còn có thể nhờ, còn Tô Chính Kiêu, cô thậm chí còn chẳng buồn nghĩ.
Trần Vu Nhất không tiếp tục đến nữa, Thân Nhã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, có thể một lòng một dạ tập trung làm việc.
Ở một bên khác.
Lâm Nam Kiều đến công ty thì bị sa thải, nguyên nhân chủ yếu là vì ảnh hưởng tiêu cực mà cô ta mang đến quá lớn, toàn bộ mọi người ở công ty đều đang bàn tán chuyện của cô ta, làm ảnh hưởng đến hiệu suất công việc.
Mặt mũi cô ta tái nhợt, nhưng cũng không nói gì, thu dọn bàn làm việc, sắp xếp những đồ dùng trước kia lại cho gọn gàng, tất cả đồng nghiệp xung quanh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô ta, mồm năm miệng mười lén xì xào.
Cô ta cực kỳ không muốn nghe thấy những lời bàn tán như vậy, Lâm Nam Kiều tăng tốc, nhanh chóng rời đi, bước chân cô ta lảo đảo, trông có vẻ rất đáng thương.
Cô ta quay lại biệt thự, cô giúp việc đang làm bữa tối, Lâm Nam Kiều không muốn ăn, lên thẳng phòng đi ngủ.
Trần Vu Nhất đến. Nghe vậy, Lâm Nam Kiều vẫn không rời giường, trùm chăn lên đầu nằm nghiêng người.
“Anh sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, cũng sẽ bắt những kẻ đó phải trả một cái giá đắt.” Trong lòng Trần Vu Nhất cảm thấy vô cùng áy náy, nói với Lâm Nam Kiều đang nằm trên giường.
Lâm Nam Kiều xoay người, xốc chăn trên người mình lên, để lộ ra gương mặt tái nhợt, tóc tai bù xù: “Có điều tra hay không cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã thành như vậy rồi, em cũng coi như đúng người đúng tội, không trách người khác được, nhưng em chưa từng hối hận, đến tận bây giờ cũng không!”
Trần Vu Nhất nheo cặp mắt đào hoa lại, lấy từ trong quần tây ra một tấm séc, đặt lên bàn.
Bây giờ ngoại trừ cái này, anh ta cũng không còn cách nào khác để an ủi cô ta.
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Lâm Nam Kiều biết anh ta đã đi rồi.
Bây giờ cô ta đã rơi vào tình cảnh này mà rồi anh ta vẫn không chịu ở bên cô ta dù chỉ một đêm. Thực sự yêu Thân Nhã tới mức đó sao?
Lâm Nam Kiều dửng dưng nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, co người lại một góc, không nói câu gì.
Sáng hôm sau.
Lâm Nam Kiều nhìn tấm séc trên bàn, không hề động vào mà đi ra ngoài tìm việc.
Cô ta đến cửa hàng của một hãng thời trang có tiếng, là hãng nổi tiếng nhất thành phố S, mỗi bộ quần áo đều có giá tiền vô cùng đắt đỏ, nhưng khách hàng bên trong vẫn đông như trẩy hội, số quần áo sản xuất ra không theo kịp nhu cầu mua.
Lâm Nam Kiều đến ứng tuyển vị trí nhân viên tư vấn, nhân viên đưa cô ta đến gặp sếp của họ.