Anh mặt mày âm trầm, giống như gió lốc tàn phá.
Lúc đó, cơ thể của cô vẫn rất suy nhược, anh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, giống như Diêm Vương mặt đen đến đòi mạng.
Chân lập tức mềm nhũn, Đường Tiểu Nhiên nhớ rất rõ.
Cô lúc đó dựa vào người của Hoài Giang mới không ngã xuống đất.
Tô Chính Kiêu đùng đùng đi tới, không có nhiều lời, ánh mắt chĩa thẳng vào đứa bé quấn tã trong lòng cô, lời ít ý nhiều: “Đưa đứa trẻ cho tôi!”
“Không!”
Cô lắc đầu, vô cùng yếu ớt mà van xin.
Đứa trẻ mới sinh ra, sao có thể đưa cho anh!
“Tôi không muốn ra tay cướp, trước lúc đó, chủ động đưa đứa trẻ cho tôi!”
Sắc mặt của anh càng lạnh lùng, sắc bén, không hề mềm lòng.
Cô biết mình không đấu lại anh, điều duy nhất có thể làm chính là ôm chặt đứa trẻ, ôm khư khư!
Nhưng, sức của phụ nữ sao có thể so với đàn ông.
Cuối cùng không thể tranh được với anh, đứa trẻ bị cướp đi, mới sinh con chưa được bao lâu khí huyết thiếu hút, hai mắt chợt tối đen, trực tiếp ngất đi.
Đợi cô tỉnh lại lần nữa, đã là sáng ngày hôm sau.
Đứa trẻ bị Tô Chính Kiêu mang đi, cũng không đưa trở về, Tô Hoài Giang ngồi ở bên cạnh cô.
Nỗi đau thương dấy lên trong tim, cô không kìm được nỗi đau đớn kịch liệt trong lòng, giọng nói khàn khàn mà bật khóc, chỉ nhớ mong đứa trẻ.
Tô Hoài Giang thấy cô cả ngày không ăn gì, cũng sốt ruột vô cùng, trong tình thế khẩn cấp cô ấy đã gọi điện cho ông cụ.
Lúc đó, ông cụ Tô vẫn còn sống.
Sau khi nghe xong, ông cụ Tô đến thăm cô, mở miệng nói: “Đứa trẻ nếu đã sinh ra, những cái khác ông không nói nhiều nữa, kết hôn với Chính Kiêu đi. Nếu không, không có khả năng tiếp tục nói chuyện nữa, cho cháu nửa ngày suy nghĩ!”
Bởi vì do Tả Như Bội, Tô Chính Kiêu mãi không chịu lấy vợ.
Ông cụ Tô đang đau đầu, lúc này có cách giải quyết, ông cụ tất nhiên không bỏ qua.
Cô hiểu ý trong lời nói của ông cụ Tô, nếu đồng ý kết hôn, vậy thì có thể chăm sóc đứa trẻ, nếu không cô ngay cả gặp cũng không gặp được!
Cô suy nghĩ cả một đêm, trong lòng chỉ nghĩ về đứa trẻ, con có đói không, có khóc không, nghĩ mà trái tim cô lại đau.
Ngày hôm sau, ông cụ Tô tới, hỏi cô suy nghĩ như thế nào.
Cô khựng lại giây lát, rồi nói bằng lòng.
Nhưng, vẫn có hơi lo lắng Tô Chính Kiêu sẽ không chịu.
“Cháu chỉ cần nói ra suy nghĩ của cháu là được, còn nó ông tự có cách.” Ông cụ Tô trực tiếp ném cho cô một câu.
Sau khi về đến nhà họ Tô, cũng không biết ông cụ Tô và Tô Chính Kiêu đã nói những gì.
Tuy sắc mặt của anh rất khó coi, nhưng chung quy đã đồng ý kết hôn.
Khi kết hôn, nhà họ Tô bảo cô ký vào một bản thỏa thuận.