Tâm trạng của cô, trong lòng Diệp Giai Nhi cũng rất hiểu.
Nỗi đau trong tim Thân Nhã lúc này tuyệt đối sẽ sâu hơn gấp trăm, gấp nghìn lần nỗi đau khi đó của cô.
Bởi vì trong lòng cô lúc đó sớm đã biết Thẩm Hoài Dương không yêu cô, cho nên sau khi chuyện như vậy xảy ra, cô đã chết tâm.
Nhưng Thân Nhã lại khác, cô và Trần Vu Nhất bên nhau bảy năm, từ yêu nhau, kết hôn, tới sắp sinh em bé như hiện tại, hình ảnh hạnh phúc đẹp đẽ trong đó cũng có quá nhiều, hiện nay ai có thể chấp nhận sự phản bội lớn như vậy?
Ngồi ở đó, Thân Nhã mãi không chịu đứng dậy, cô chỉ hét lên đau đớn hết câu này tới câu khác, đấm lồng ngực của mình không ngừng.
Cô không ngờ Trần Vu Nhất vậy mà sẽ đối xử với cô như vậy!
Cuối cùng, Diệp Giai Nhi nhân cơ hội đánh mạnh một cái vào gáy của Thân Nhã, khiến cô ngất đi, sau đó kêu tài xế giúp mang cô lên xe.
Cô không có về chung cư, Diệp Giai Nhi mang cô tới biệt thự, chăm sóc cô cả đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Thân Nhã dậy từ rất sớm, nhìn không gian xa lạ, cô bước xuống giường, Diệp Giai Nhi vội vàng để bát cháo trong tay xuống: “Cậu đi đâu?”
“Trần Vu Nhất đâu?” Cô mở miệng.
“Không biết” Diệp Giai Nhi cản cô lại: “Ăn cháo trước đã.”
Thân Nhã vẫn lắc đầu, cô bây giờ căn bản không ăn nổi, trong lòng chứa đủ thứ chuyện, sao có thể nuốt nổi cháo?
Cô với gò má trắng bệch không chút huyết sắc gọi điện về chung cư, là dì giúp việc nghe máy, nói Trần Vu Nhất đã ở chung cư.
Nghe vậy, Thân Nhã cúp máy, trực tiếp muốn đi qua chung cư, Diệp Giai Nhi cản thế nào cũng không cản được.
Căn hộ, Trần Vu Nhất đang hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, phòng khách ngập mùi khói thuốc, khiến người ta không nhịn được ho sặc sụa.
Dì giúp việc cũng không nhịn được ho liên tục, lúc Thân Nhã đẩy cửa vào, hơi thở đầu tiên liền đầy mùi thuốc lá.
“Bắt đầu từ lúc nào?” Thân Nhã lạnh lùng nhìn Trần Vu Nhất, bàn tay rũ bên người run rẩy ẫn nhẫn, chỉ sợ mình không nhịn được liền dúi đầu thuốc đó lên mặt anh.
Trần Vu Nhất không lên tiếng, vẫn hút thuốc, tâm trạng anh phiền chán buồn bực, không còn sự ngả ngớn phong lưu trước đây.
“Tôi hỏi anh bắt đầu từ lúc nào, điếc hay câm rồi? Bốn năm trước ngủ một lần với cô ta xong liền nhớ mãi không quên sao?”
Dập thuốc, hai tay Trần Vu Nhất dúi vào mái tóc rậm.
“Không nói? Trần Vu Nhất, anh thật khiến tôi ghê tởm!” Trái tim Thân Nhã như bị dao hung hăng đâm từng nhát từng nhát, máu tươi chảy không ngừng.
Anh không nghĩ tới chuyện này sẽ bại lộ nhanh như vậy, ngoại trừ thừa nhận, anh còn có thể làm gì?