Thẩm Thiên Canh nhíu mày lại: “Em đến nước Mỹ khi nào vậy, không phải quyết định ở lại thành phố S hả?”
“Đương nhiên là quyết định ở lại thành phố S rồi, nhưng mà công việc của em ở bên đây phải bàn giao cho người ta, đến đây lâu rồi.”
“Khi nào thì em trở về?”
“Nếu như không có chuyện gì bất ngờ thì tối nay có thể trở về thành phố S rồi, em đã mua vé máy bay xong xuôi, một lát nữa sẽ đến sân bay.”
“Đến sân bay thì nhớ phải gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em, đến lúc đó anh có chuyện muốn nói với em.”
Thẩm Hải Băng đáp lời: “Được rồi.”
Nhà chính nhà họ Thẩm.
Sau khi Tô Tình trở về nhà chính nhà họ Thẩm liền nghe thấy người giúp việc nói ông chủ vừa mới về nhà.
Nghe vậy, trong lòng Tô Tình vẫn còn có chút mừng rỡ, có phải là ông ấy đã nghĩ thông rồi, có phải là hối hận rồi?
Nhưng mà câu nói tiếp theo của người giúp việc lại làm bà ta rơi từ thiên đường xuống địa ngục, ngã đến thịt nát xương tan: “Ông chủ trở về thu dọn đồ đạc, mang hết tất cả những món đồ trong thư phòng đi rồi.”
Giống như là một cái kim tiêm lạnh lẽo đâm lung tung trên người bà ta, làm cho bà ta run rẩy, đau đớn, thân thể cũng không nhịn được mà co chặt lại, sau đó bà ta giống như điên mà chạy vào trong thư phòng, quả nhiên là món nào có thể mang đi ông ta đều đã mang đi hết toàn bộ, không để lại cái gì.
Xem ra ông ta không chỉ không có suy nghĩ quay đầu, ngược lại còn quyết tâm muốn phân chia giới hạn với bà ta.
“A a!” Tiếng thét chói tai vang lên, Tô Tình quét ngã đèn bàn, tài liệu, tất cả mọi thứ ở trên bàn xuống dưới đất, dùng sức dẫm chân lên đó.
Nhưng mà bà ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ sống tốt, gọi một cuộc điện thoại, bà ta đã sắp xếp người âm thầm theo dõi Thẩm Thiên Canh.
Buổi tối, chuyến bay của Thẩm Hải Băng đến sân bay, mà Thẩm Thiên Canh đã chờ ở bên ngoài sân bay khá lâu rồi, không ngừng liếc nhìn thời gian.
Lúc bóng dáng cô ta xuất hiện trong tầm mắt, Thẩm Thiên Canh mới có thể thả lỏng, đi lên phía trước nhận lấy vali trong tay cô ta: “Sao lại đi chuyến bay muộn như thế?”
“Mấy chuyến bay sớm thì không có vé, dù sao cũng không có chuyện gì gấp, cho nên mới mua chuyến bay này.”
Lên xe, Thẩm Thiên Canh chở cô ta đến nhà hàng pháp ăn bữa tối ở trên máy bay, Thẩm Hải Băng không ăn gì hết, lúc này ăn khá nhiều, lại uống mấy ly rượu vang.
“Đã ăn no chưa, ăn no rồi thì anh dẫn em đi gặp một người.”
“Ai vậy, sao thần bí như thế?”
Thẩm Thiên Canh nói như không nói, ông ta không nhiều lời, chỉ nói rằng: “Chờ đến nơi thì anh sẽ nói cho em biết.”
Xe chạy thẳng đến bệnh viện, Thẩm Hải Băng không hiểu, nghi hoặc, nhưng mà cũng không đặt câu hỏi, đến bệnh viện thì đương nhiên sẽ biết thôi.
Lúc Thẩm Hải Băng nhìn thấy Dương Tuyết, nghi ngờ trong lòng không khỏi sâu sắc hơn, cô ta không hiểu ý của anh cả.
Thẩm Thiên Canh để Thẩm Hải Băng ngồi xuống, chậm rãi nói: “Có một số việc em đã biết rồi, ví dụ như là em được anh nhặt về.”