Lời này phát ra từ miệng ông ta, cứ như bảo thời tiết hôm nay rất trong lành vậy.
Khoảnh khắc quần áo cô được vén lên, Đường Tiểu Nhiên cắn chặt môi.
Cô gần như dùng hết sức lực cả người mình để cắn, vì dùng sức quá mạnh nên đôi môi đã bị cắn ra một đường hằn đỏ.
Mũi dao sắc bén khứa nhẹ lên vùng da bụng cô, cảm giác đáng sợ âm u đó ùa tràn khắp người.
Con dao được khứa xuống, cơ thể cô đau đến nỗi lập tức co rút lại.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được, có thứ gì đang chảy ra ngoài.
Thật ra, lúc này còn có gì chảy ra ngoài được nữa chứ, chắc chắn là máu tươi chứ còn gì!
Cô chau mày thật chặt, Đường Tiểu Nhiên đau thương nghĩ.
Chẳng lẽ, kiếp này của cô thật sự kết thúc như thế sao?
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Bỏ cô ấy ra!”
Giọng nói đó rất quen thuộc, rất rõ ràng đó là giọng của Tô Chính Kiêu.
Chắc là cô nảy sinh ảo giác rồi, sao anh lại đến đây được chứ?
Ngay cả việc cô bị bắt cóc anh còn không biết, chẳng phải sao?
Nhưng một giây sau, giọng nói của gã bác sĩ trung niên đã vang lên: “Mày là ai?”
“Tôi bảo bỏ cô ây ra!” Đôi mắt Tô Chính Kiêu như bốc lửa, xương khớp ở tay đang không ngừng tạo ra âm thanh.
“Mày nói thả là thả luôn à? Mày tưởng mày là ai? Giỡn chơi hả!”
“Mục đích của mấy người chẳng phải là vì tiền sao? Tôi có thể đưa tiền cho các người, nhưng ông thả cô ấy ra!” Tô Chính Kiêu lái xe nhanh quá nên lúc này chân còn hơi đau.
Gã bác sĩ trung niên nhíu mày, ánh mắt nhìn khắp người anh rồi lại nhìn Đường Tiểu Nhiên: “Cô ta là gì của mày?”
Không chút do dự nào, Tô Chính Kiêu nói từng chữ một: “Vợ của tôi!”
Giọng nói bên tai sao mà thân quen, chân thật quá.
Đường Tiểu Nhiên mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy Tô Chính Kiêu.
Cô vừa thấy bất ngờ vừa kinh hãi, sau đó hai mắt cay cay.
“Nhưng cô ta bảo bọn mày ly hôn rồi mà? Vậy mày là chồng cũ à? Không nhìn ra mày còn có chút nghĩa khí đấy. Muốn cô ta cũng được thôi, 15 tỷ!”
15 tỷ đối với Tô Chính Kiêu có đáng là gì, anh lập tức nhận lời: “Được, tôi đưa cho các người 15 tỷ, thả cô ấy ra trước!”
“Vội gì chứ? Lấy chi phiếu ra đã, bọn tao lấy được tiền rồi thì tự khắc sẽ thả người.”
Không nhiều lời, Tô Chính Kiêu lấy chi phiếu ra, nhanh chóng ký tên, ném qua đó: “Còn vấn đề gì nữa không?”
Gã bác sĩ trung niên nhìn tờ chi phiếu, xác nhận một lúc lâu, đôi mắt xoay chuyển nhanh chóng: “Bọn tao vẫn chưa thả cô ta đi dược, nhất định phải đợi sau khi bọn tao an toàn đã!”
Tô Chính Kiêu tức giận: “Bây giờ, lập tức, ngay tức khắc, nhanh chóng thả cô ấy ra cho tao, đừng có giở mấy trò này trước mặt tao, nếu không!”
“Ui cha, bây giờ lộ rõ tính nết rồi à? Mày là tổng giám đốc của Tô Thị đấy, hôm nay cho dù bọn tao có thể rời khỏi đây suôn sẻ thì vẫn có thể bị mắt bắt lại bất cứ lúc nào. Bọn tao đâu có ngu!”
“Mẹ kiếp! Đừng có nhiều lời với tao! Cô ấy đang chảy máu!”
Tô Chính Kiêu tức giận gào thét.