Bây giờ đã có thể bình tĩnh hòa nhã, đây chính là sự tiến bộ và thay đổi, cô rất hài lòng.
Nhưng nghe thấy những lời này, tâm trạng của Tô Chính Kiêu không chỉ không tốt hơn, ngược lại còn bay xuống ba nghìn thước.
Anh thờ ơ nói: “Nghe câu nói này của cô giống như tôi rất muốn bước vào đây, nếu như không phải Cảnh Hiên vừa khóc vừa làm ầm ĩ muốn đến gặp cô, cô nghĩ tôi sẽ đưa thằng bé đến?”
“Còn nữa, nếu như không phải vì thằng bé đứng đợi quá lâu, đến mức không đứng được nữa, tôi sẽ đến chỗ chủ nhà lấy chìa khóa đưa thằng bé vào sao?”
“Nhưng bây giờ cảm thấy tôi đã làm điều thừa thãi, nghe lời nói này của cô rõ ràng không muốn tôi đưa Cảnh Hiên đến đây, cô Đường cứ yên tâm, sau này tôi chắc chắn sẽ không đưa thằng bé đến nữa!”
Tâm trạng của Tô Chính Kiêu vô cùng xấu.
Ha, anh thật sự không nên nhất thời mềm lòng, tin vào sự quỷ quái của Tô Cảnh Hiên!”
Vì vậy, anh nên duy trì phong cách lúc trước, lạnh lùng, không có tình người.
Dù sao, bản thân anh cũng không muốn Cảnh Hiên và Đường Tiểu Nhiên qua lại quá thân thiết, điều này không có lợi đối vợi sự hình thành tính cách của Cảnh Hiên.
Nghe thấy vậy, lông mày của Đường Tiểu Nhiên không khỏi nhíu chặt lại, nói: “Anh có thể bảo người giúp việc hoặc tài xế đi cùng Cảnh Hiên.”
Mục đích của cô chỉ là không muốn nhìn thấy anh thôi.
Có thể nhìn thấy Cảnh Hiên, đây là chuyện cô cảm thấy vui nhất!
“Con trai của tôi lại giao cho người giúp việc, nếu như Cảnh Hiên xảy ra chuyện gì, ai có thể chịu trách nhiệm? Cô, tôi, hay là người giúp việc trông nom?” Tô Chính Kiêu lời lẽ đanh thép, từng bước ép sát.
Câu nói này đã chặn họng Đường Tiểu Nhiên.
Nhưng, thái độ của anh như thế này, có thể quan tâm đến Cảnh Hiên như vậy?
Trong lòng cô cảm thấy không thể tin được.
Hai người giằng co không thôi.
Đúng lúc này, Cảnh Hiên đang ngủ đột nhiên vén chăn ra, ngồi dậy: “Mẹ, mẹ về rồi?”
Đường Tiểu Nhiên thu lại ánh mắt, khẽ ừ một tiếng.
“Mẹ đừng trách ba, là con cầu xin ba đưa con đến đón sinh nhật với mẹ, đây có thể là sinh nhật cuối cùng con trải qua với mẹ, nên, muốn được vui vẻ, đừng tức giận mà?”
Đường Tiểu Nhiên gật đầu: “Được.”
Nhưng, vẫn có chút bất ngờ.
Tô Chính Kiêu lại nghe lời Cảnh Hiên, đồng ý với yêu cầu của cậu bé.
Ngoài việc kinh ngạc, trái tim đang treo lơ lửng cũng rơi xuống đất.
Chỉ cần có thể hòa thuận, cho dù cô chết, cũng có thể nhắm mắt.
“Sao muộn như vậy mà mẹ mới trở về, con đợi mẹ lâu lắm luôn, hôm nay là sinh nhật của mẹ, con với ba có mua bánh kem, cùng đón sinh nhật với mẹ.”
Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, lời nói non nớt của đứa bé giống như một cơn gió, thổi bay cái lạnh ở trong lòng, cô nói: “Đợi bao lâu rồi?”
“Đợi rất lâu, con với ba 7h giờ đã đến đây rồi, nhưng mẹ vẫn chưa trở về, con cảm thấy lạnh, ba mới đi lấy chìa khóa đưa con vào nhà, mẹ đi đâu vậy?”