Bốn năm nay so với trước đó, biểu hiện của Thẩm Thiên Canh đã khá hơn nhiều, có khi hai ba tháng sẽ trở về một lần, mặc dù không ngủ ở nhà họ Thẩm, nhưng mà vẫn có thể ăn cơm với bà ta, còn đi dạo phố mua quần áo, ngay cả báo chí thành phố B đều đưa tin bọn họ là cặp vợ chồng điển hình.
…
Ngày hôm sau.
Diệp Giai Nhi tỉnh dậy từ sáng sớm, rửa mặt, sau đó đón xe đi đến biệt thự, người mở cửa là thím Lý, vừa nhìn thấy liền biết cô là mẹ của cô chủ nhỏ.
Huyên Huyên với Kaka đang chơi với nhau, nghe thấy âm thanh, thân thể nhỏ vội vàng chạy tới ôm lấy chân của cô: “Mẹ ơi!”
Cô đưa tay ôm lấy cô bé từ dưới đất, Diệp Giai Nhi nói lời cảm ơn với thím Lý rồi sau đó ngồi lên trên ghế sofa chơi cùng với Huyên Huyên.
Mà Thẩm Hoài Dương thì đã đến công ty, cho nên trong căn hộ ngoại trừ hai người ra thì chỉ còn có thím Lý, rất là tự nhiên.
Chơi từ sáng cho đến tối, thấy thời gian đã tám giờ rồi, Diệp Giai Nhi muốn nấu cháo cho Huyên Huyên rồi mới đi.
Lúc đang bận bịu trong phòng bếp thì Thẩm Hoài Dương đã về nhà, trong lúc vô tình, khóe mắt nhìn thấy đôi giày cao gót màu trắng đặt ở trước cửa, đôi mắt khẽ chuyển động, khóe môi cong lên.
Một lát sau, Diệp Giai Nhi bưng cháo đã nấu xong ra ngoài, nhẹ giọng gọi Huyên Huyên: “Mau đến đây ăn cháo thôi.”
“Mẹ ơi, không có của chú hả?” Huyên Huyên nhìn một bát cháo duy nhất ở trên bàn.
“Không có, chú không có đói bụng, chắc chắn là chú đã ăn rồi. Huyên Huyên tự mình ăn đi, một lát nữa mẹ còn phải gọi xe đi về, nghe lời nào.”
Hàng lông mày nhỏ nhắn nhăn lại, Huyên Huyên không hiểu: “Tại sao mẹ còn phải gọi xe đi chứ, chú ơi, mẹ không thể ngủ ở đây được ạ?”
Thẩm Hoài Dương híp mắt lại, khóa chặt bóng lưng tinh tế của người phụ nữ, trong giọng nói trầm thấp xen lẫn một tia dịu dàng: “Có thể chứ.”
“Tuyệt quá, mẹ có thể ngủ ở đây!”
“Huyên Huyên, đừng có quậy nào! Chú đã có bạn gái rồi, nếu như biết mẹ ngủ ở đây, bạn gái của chú sẽ đau lòng lắm đó.” Cô buông thõng tầm mắt, không thèm nhìn Thẩm Hoài Dương.
“Bạn gái? Con đâu có nhìn thấy chú có bạn gái đâu.” Huyên Huyên quay người: “Chú ơi, chú có bạn gái rồi ạ?”
Bất giác, dường như hô hấp của Diệp Giai Nhi có chút dừng lại, bàn tay đang cầm cái thẻ dừng giữa không trung, rõ ràng là không tò mò, nhưng mà lại không nhịn được mà muốn nghe thấy câu trả lời từ trong miệng anh.
Im lặng chờ đợi.
Lúc Thẩm Hoài Dương đang sắp xếp từ ngữ, bỗng có một cuộc điện thoại vừa hay vang lên vào lúc này, là điện thoại của Diệp Giai Nhi.
Hơi thở căng cứng dần thả lỏng, cô hoàn hồn, cười khổ một tiếng trong lòng, cuộc điện thoại này đến thật là đúng lúc.
Với lại cô rất giật mình đối với phản ứng khi nãy của mình, thế mà cô lại nghiêm túc muốn nghe thấy câu trả lời của anh, cô bị điên rồi.