Đặc biệt là lúc ở khách sạn hôm đó, vì giúp cô giải vây mà anh nói ra mấy lời mờ ám, còn hơi có tính ám chỉ, nên giám đốc mới hiểu sai…
“Hiểu lầm quan hệ chúng ta ư?”
“Hôm đó lúc anh giúp tôi giải vây có nói mấy câu ám chỉ, chắc giám đốc nghĩ mập mờ quá.” Cô ngước lên: “Thật ra quan hệ giữa hai chúng ta rất bình thường…”
Hoắc Đình Phong hỏi lại: “Cô định nghĩa cái gọi là quan hệ rất bình thường như thế nào?”
“Kiểu bạn bè thường thường ấy.” Cô hơi khựng lại rồi đáp như vậy. Hai người gặp mặt nhiều thế rồi, hẳn có thể xưng là bạn bè.
“Tôi có thiện cảm với cô…” Anh thoáng cụp mi, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng cô, buột ra một câu như thế.
Thân Nhã giật mình, mặt hơi ửng đỏ, nhịp tim tăng tốc. Thật ra phản ứng này của cô rất bình thường. Bất kể là cô gái nào nghe được một người đàn ông xuất sắc đến thế nói ra lời này đều không thể giữ cho tâm lặng như nước, bình thản không gợn sóng.
Nhưng chỉ vài giây, cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Vừa rồi cô sinh ra phản ứng như vậy là vì anh nói bất ngờ quá, trong thời gian ngắn cô không chống đỡ được.
Còn nữa, anh chỉ nói là có thiện cảm, có thiện cảm là chuyện bình thường thôi, như cô cũng có thiện cảm với anh, rất bình thường.
“Tôi cũng có thiện cảm với anh Hoắc…” Thân Nhã đáp, nét mặt rất bình thản, cũng thu lại văn kiện đặt trên đùi.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Đình Phong thoáng trầm xuống, nhưng gương mặt tuấn tú nghiêm trang không thể hiện chút tình cảm nào, bình thản tự nhiên.
Khó mà đếm hết được số người anh từng gặp qua, có giao thiệp thì lại càng muôn hình muôn vẻ. Không cần bọn họ lên tiếng, anh có thể thông qua ánh mắt đoán được trong lòng bọn họ muốn gì.
Tâm tư Thân Nhã không sâu, có thể nói là rất nông, anh đương nhiên nhìn ra cô muốn biểu đạt gì qua lời vừa rồi.
“Cách nói năng siêu phàm, cử chỉ tao nhã, có chừng mực, chín chắn, vững vàng. Đối mặt với người đàn ông như anh Hoắc đây, chắc chắn không người nào lại không thấy có thiện cảm.” Thân Nhã tán thưởng, toàn bộ đều là nói thật. Chỉ cần nhìn phản ứng của hai cô gái vừa rồi cũng biết anh được hoan nghênh cỡ nào.
Hoắc Đình Phong khẽ nhếch bờ môi mỏng, nở nụ cười…
Cuối cùng, anh lại cất giọng nói trầm thấp khàn khàn, giữa câu chữ tràn đầy ẩn ý: “Thiện cảm này không giống thiện cảm kia…”
Nghe vậy, Thân Nhã giật mình, hai tay đặt trên chiếc váy ngắn thoáng xoắn lại với nhau, hơi co quắp.
Cô không phải đồ ngốc, đều là nam nữ trưởng thành, cô hiểu rõ ý tứ những lời này của anh. Cô bối rối chủ yếu là vì kinh ngạc, không tin được, luống cuống.
Bỗng chốc, cô cảm thấy hơi nóng, vươn tay ấn nút hạ cửa kính xe xuống.
Gió thu lành lạnh, cơn gió chợt thổi qua, Thân Nhã lại cảm thấy lạnh băng như thấu tận xương. Gió thổi loạn sợi tóc cô, cô vén tóc ra sau tai.
Lát sau, lòng cô thoáng bình tĩnh trở lại, phẳng lặng như mặt hồ: “Vì sao anh Hoắc lại sinh ra thiện cảm với tôi?”
Cô cảm thấy tuy rằng bản thân hiện tại không đến mức nát bét, nhưng ít ra cũng xem như chẳng ra gì. Không có kinh nghiệm công việc, viết một báo cáo lại bị cả công ty mang ra làm trò cười.