“Mẹ ơi, chú vừa mới gọi điện thoại đến, con nghe máy rồi.” Huyên Huyên nói.
“Là chú nào vậy?” Diệp Giai Nhi nhíu mày.
“Là cái chú xấu xa đó.”
“Tại sao lại phải nghe điện thoại của chú ấy?”
“Tại sao lại không thể nhận điện thoại của chú ấy, chú xấu xa đối xử với con rất tốt mà.”
Nghe vậy, cô không nói gì nữa, Diệp Giai Nhi bắt đầu thử áo cưới. Váy cưới đầu tiên phần hông có hơi lớn, không vừa vặn, liền đổi bộ thứ hai.
Tiệm áo cưới nằm ở lầu một, mà đồ vest thì nằm ở lầu hai, cho nên cô với Điền Quốc Gia tách ra thử đồ.
Chỉ là lúc cô cầm lấy áo cưới đi vào khu vực thử đồ cưới thì sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn người đàn ông đứng trước mắt mình.
Lúc này quả thật có thể dùng từ mây đen dày đặc để hình dung biểu cảm trên mặt Thẩm Hoài Dương, ấn đường biến thành màu đen, ánh mắt rơi vào chiếc váy cưới màu trắng trên người cô, bàn tay khẽ động, hung tợn kéo lấy chiếc áo cưới, xé rách nó.
Cô tức giận, hai tay không ngừng đánh vào lồng ngực anh: “Thẩm Hoài Dương, cái tên điên này.”
Anh lại không nói lời nào, đôi môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, cuối người trực tiếp hôn cô, bàn tay bắt đầu dùng sức xé áo cưới.
Cô đưa tay ra đánh, dùng răng cắn, hành động của anh điên cuồng làm cho cô trở tay không kịp.
Anh căn bản không thèm để ý tới cô, cứ mặc cho cô muốn làm gì thì làm, lực đạo trên môi lại hung ác hơn một chút.
Lúc này, anh không còn nhân từ bỏ qua cho cô giống như lần trước, cho dù cô cảm thấy hô hấp của mình không còn nữa, trước mắt biến thành màu đen.
Không thể tránh thoát, cô liền dùng sức đánh đá, dùng hết khí lực toàn thân lại không thể làm anh di chuyển nửa phần, sau đó thân thể bắt đầu như nhũn ra, bất lực, hai cánh tay nắm chặt lấy áo trước ngực anh, không khí thật sự không đủ nữa, đầu óc choáng váng.
Dường như là muốn trừng phạt cô thật nặng, nụ hôn của Thẩm Hoài Dương không hề nới lỏng, mà áo cưới đã bị bàn tay anh xé nát bươm.
Thẳng cho đến khi thân thể cô từ từ trượt xuống, rốt cuộc anh mới buông ra, đôi môi mỏng ngày hôm qua bị thương vẫn còn chưa lành lặn, hôm nay lại có thêm một vết thương mới.
Bàn tay thô ráp vuốt ve môi cô, hơi thở của Thẩm Hoài Dương gấp gáp: “Đừng để tôi nghe thấy những lời mà tôi không muốn nghe, nếu không tôi sẽ hôn cho em chết ở nơi này.”
Chỉ cần cô nói ra lời mà anh không muốn nghe, anh sẽ dùng môi ngăn cản cô, để cho cô không thể phát ra chút âm thanh nào.
Diệp Giai Nhi vẫn còn đang hô hấp, cô tức giận nhấc chân giẫm lên chân anh: “Đồ điên!”
“Đúng vậy, tôi là kẻ điên! Là bị em bức điên đó, em còn dám mặc áo cưới thử xem, có tin là tôi sẽ phá nát áo cưới không hả?” Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt âm trầm và nghiêm túc, làm cho cô biết rõ Thẩm Hoài Dương anh nói được thì chắc chắn sẽ làm được.
Cô cũng tức muốn điên đi được, đánh vào lồng ngực anh, sức lực rất lớn, anh thật sự là một kẻ điên, không chỉ có mình là kẻ điên mà còn ép buộc người khác phải điên cùng mình. Hai người lạnh lùng mang theo lửa giận nhìn chằm chằm vào nhau, dường như là muốn nhấn chìm cả đối phương, chiến hỏa hết sức căng thẳng.
Áo cưới ở trên người đã bị xé nát, đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra trong không khí, áo cưới là kiểu cúp ngực, lúc này cảm giác vô cùng chọc người.
Ánh mắt của Thẩm Hoài Dương càng ngày càng tối, tối đến nỗi giống như mực đậm mãi không tan màu, một tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh vào lúc này, anh nhận điện thoại.