Thân Nhã đau lòng, đưa đồ ngọt, dâu tây cho cô bé, còn dỗ dành, nhưng vẫn không có tác dụng.
“Sợ rồi?” Bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên lưng cô bé, bàn tay của Thẩm Hoài Dương khẽ cử động, đặt thân thể kia lên đùi.
Vẫn ôm lấy cổ anh không chịu buông ra, Huyên Huyên gật cái đầu nhỏ, bám chặt lấy, thật chói, mắt của cô bé sắp không nhìn thấy gì rồi, thật chói mắt, đám người kia thật đáng sợ.
“Có chú ở đây, có gió rồi, cùng nhau thả diều nhé?” Anh nói, giọng nói dịu dàng dỗ dành.
Nói đến nỗi lòng của mình, Huyên Huyên mới hé mắt ra, giọng nói non nớt: “Cháu muốn hai cái diều, mỗi tay một cái, xem ai bay cao hơn.”
“Ừm, ngoại trừ diều ngôi sao, còn muốn gì nữa?”
“Muốn cướp biển.” Cô bé ngoan ngoãn nép vào lòng anh, lông mi hơi ướt, nói ra yêu cầu.
Diệp Giai Nhi cũng lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mặt, cô có thể cảm nhận được, Huyên Huyên ngày càng bám anh, mà trên phương diện cư xử với trẻ con, cũng kiên nhẫn hơn so với sự tưởng tượng của cô, mặc dù có lúc tính tình không được tốt sẽ nạt nộ đứa bé.
Hóa ra, huyết thống thật sự không thể cắt đứt, cho dù từ nhỏ không sống cùng nhau, nhưng vẫn sẽ thân thiết hơn những người khác.
Nhìn cảnh tượng đối thoại của hai ba con ở trước mặt, Thân Nhã không khỏi có chút xuất thần, bàn tay đang buông thõng bên người bất giác rơi xuống bụng.
Cô đột nhiên nghĩ đến, đứa bé trong bụng cô là con trai hay con gái, có phải là sẽ đáng yêu như Huyên Huyên?
Ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên cạnh, lại phát hiện Trần Vu Nhất đã biến mất, cũng không nghĩ nhiều, cô thu hồi ánh mắt, lại nhìn chằm chằm vào Huyên Huyên.
Trắng trẻo, mịn màng, quả thật rất xinh đẹp, sau này con của cô là con gái, có phải cũng sẽ như vậy?
Diệp Giai Nhi ngồi bên cạnh, ánh mắt thi thoảng lại rơi vào người Thẩm Hoài Dương, lông mày cô vẫn cau lại.
Rất nhanh màn đêm đã buông xuống, vốn dĩ là thời gian náo động phòng, Thẩm Hoài Dương nhếch đôi môi mỏng, hờ hững nói: “Vẫn phải lái xe, rượu thì miễn đi.”
“Lúc này cậu còn giả vờ cái gì, hiếm khi được náo nhiệt một lần, dù sao cũng là đêm tân hôn của tôi, cậu có uống hay không?” Quý Hướng Không nhìn anh.
Sao anh ta lại cảm thấy lúc này mình không có tự trọng, người khác không chơi, anh ta lại bắt người khác đến chơi anh ta, ngược lại chi bằng nhanh chóng đuổi tất cả bọn họ đi, sau đó một lần đến tận trời sáng.
“Cậu đã lên tiếng yêu cầu tôi như vậy, đương nhiên tôi không có lý do để từ chối, chỉ là, tốt nhất cậu đừng có hối hận…”
“.…” Quý Hướng Không rùng mình, anh ta, có chút hối hận rồi.
Mà Trần Vu Nhất ở bên cạnh chỉ nhìn và mỉm cười, không chơi đùa như trước đây, một lúc sau mới chêm vào một câu: “Tôi cũng hi vọng tốt nhất cậu đừng có mà hối hận.”
Đám đàn ông náo động phòng, Diệp Giai Nhi và Thân Nhã ngồi bên ngoài đợi.
Đúng lúc này, điện thoại ở trên sofa vang lên, Diệp Giai Nhi nhìn Thân Nhãn: “Điện thoại.”
Liếc nhìn, là số điện thoại lạ, không nhận, Thân Nhã chỉ nhìn, sau đó cúp điện thoại.
Tò mò nhíu mày, Diệp Giai Nhi nhìn cô: “Sao không nhận?”
“Là điện thoại của Trần Vu Nhất, kể từ lúc những tin tức kia bị lộ ra, giữa hai người bọn tớ đặt ra một quy định, không được phép lục lọi đồ đạc cá nhân của người khác, bao gồm nhận điện thoại hay xem tin nhắn, đã đồng ý, vậy thì nên làm đúng, đây là nguyên tắc làm người của tớ.”