Có lẽ là vì đã quen với việc luôn có người đợi mình về nhà.
Có lẽ nhờ có cô và Cảnh Hiên mà anh ta không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Sau khi Hoài Giang chết, anh ta cứ nhốt mình ở trong nhà không chịu ra ngoài.
Cũng giống như lời cô nói, anh ta không dám quay về nhà họ Tô, không dám đối diện với bài vị trong phòng khách nhà họ Tô. Người nhà họ Tô đều chết hết, chỉ có mình anh ta còn sống.
Ở nhà, anh ta không nói chuyện với ai, nỗi cô đơn trống trải bủa vây anh ta.
Cô không nói chuyện cũng không quấy rầy anh ta, mà chỉ vẽ tranh, làm việc nhà, dạy Cảnh Hiên làm bài tập về nhà như thường lệ.
Lúc đó bên tai anh ta yên tĩnh không một tiếng động, chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ nhớ đến cái chết của Hoài Giang, Tả Như Bội và ông cụ.
Thứ duy nhất lấp đầy tai anh ta lúc đó là giọng nói của cô và Cảnh Hiên, nghe thấy những âm thanh vụn vặt đó, anh ta mới cảm thấy bản thân mình vẫn còn sống và có nhận thức.
Khi bị thương người ta sẽ tìm đến những nơi có thể chữa lành, đó là bản năng của con người.
Anh ta không đến những nơi khác mà lại chọn đến đó!
Ích kỷ?
Ngang ngược?
Chỉ đơn thuần muốn chiếm hữu?
Anh ta là người như vậy sao?
Tô Chính Kiêu rơi vào trầm tư.
Ở một nơi khác.
Đường Tiểu Nhiên nằm trong bồn tắm, để mặc nước ấm chui qua từng ngóc ngách trên cơ thể.
Hai mắt nhắm nghiền, ngón tay khẽ run.
Lời nói của anh ta vẫn còn vang vọng trong đầu cô, rất rõ ràng, rất có lực!
Nhưng cô đã không còn lưu luyến nữa.
Trải qua tám năm đầy thương tích và tổn thương, anh ta cho nhưng cô không cần nữa rồi!
Ra khỏi phòng tắm, cô bật một vài bản nhạc nhẹ, cố gắng xóa sạch hình ảnh và cảnh tượng hồi tối ra khỏi đầu. Cô nhắm mắt lại muốn ngủ một giấc.
Nhưng mãi vẫn không thể ngủ được, một tiếng trôi qua, cũng có thể là hai tiếng, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ một cách khó khăn.
Anh ta không yêu mình, anh ta chỉ thích chiếm hữu.
Người phụ nữ từng ngủ với anh ta thì sao có thể ngủ với người đàn ông khác được?
Cô rất hiểu anh ta.
…
Sáng hôm sau.
Chú Lưu mở cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì bỗng chốc sững sờ.
Trên giường, ga trải giường nhăn nhúm, ngổn ngang.
Cái đầu nhỏ của Cảnh Hiên đang hướng về phía chú Lưu, cậu bé dụi dụi đôi mắt mơ màng chào hỏi ông ta: “Chào chú Lưu.”
Giọng nói kia quấy nhiễu Tô Chính Kiêu, anh ta nheo mắt ngồi dậy.