Vừa nói cô vừa cúi người xuống, nhặt đôi đũa dưới đất lên, nhưng cảnh tượng trước mắt mà cô vô tình nhìn thấy khiến cả người cô trở nên cứng ngắc. Sau đó là một cảm giác ghê tởm khó dùng lời nào có thể hình dung được.
Dưới tấm khăn trải bàn, Dương Tuyết đá giày cao gót đi, dùng chân đá vào chân của Thẩm Thiên Canh.
Cô không biết nên dùng từ gì để diễn tả cảm giác trong lòng lúc này, bàng hoàng, không dám tin và cả buồn nôn …
Cho dù có thể nào đi chăng nữa, cô cũng không thể tưởng tượng được giữa Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết lại có quan hệ như vậy.
Nhìn bề ngoài, Thẩm Thiên Canh là người ngay thẳng, nghiêm túc, lại là người phụ trách huyện Thiểm, đóng góp không ít công sức cho nơi này, thậm chí trên báo còn đăng rằng ông ta là một huyện trưởng xuất sắc, đại diện của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.
Vậy mà lúc này ông ta lại…
Làm sao có thể liên tưởng hai người này với nhau chứ?
Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Giai Nhi thu lại cảm giác bàng hoàng, im lặng cầm đũa lên, ngồi thẳng lưng, khóe mắt như có như không lướt qua người Thẩm Thiên Canh.
Ông ta đang nói chuyện rất nghiêm túc với Tô Tình, nói xong lại quay đầu lại nói gì đó với Dương Tuyết, dáng vẻ và phong thái đó thực sự không thể nghiêm túc hơn được nữa, nhưng hành động dưới gầm bàn thì thật sự quá bẩn thỉu.
Diệp Giai Nhi không thể ngờ rằng Thẩm Thiên Canh lại là người như vậy!
Cô đảo mắt lần nữa, người đàn ông bên cạnh cô đang đút nước trái cây cho Huyên Huyên, anh tự nhiên như vậy nhất định là không hề phát hiện ra điều bất thường trước mặt. Còn Tô Tình chắc hẳn càng không nhận ra.
Cô lại nhìn Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết ở đối diện thêm vài lần nữa, cô không còn tâm trạng để ăn, buông đũa không ăn nữa.
Thẩm Hoài Dương nhìn sang, đôi môi mỏng hơi cử động, thấp giọng nói chỉ để hai người có thể nghe thấy: “Em không ở đây được nữa sao?”
Cô gật đầu, đúng là không thể ở đây được lâu hơn nữa.
Thẩm Hoài Dương chào ba người họ, sau đó ôm Huyên Huyên, cùng Diệp Giai Nhi ra ngoài.
Ra khỏi khách sạn, Diệp Giai Nhi hít thở không khí trong lành, lúc này cô mới thấy cơ thể và tâm trạng thoải mái, không còn thấy đè nén, căng thẳng như trước nữa.
“Không phải ngày mai Huyên Huyên khai giảng sao?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Đôi lông mày dài hẹp hơi nhướng lên, Thẩm Hoài Dương đưa cô vào trung tâm thương mại bên cạnh, đi thẳng đến tầng bán sản phẩm cho trẻ em.
Huyên Huyên rất vui, hai chân ngắn ngủn chạy đi chạy lại trong trung tâm thương mại, lúc thì lấy cặp sách, lúc thì lấy hộp văn phòng phẩm.
Diệp Giai Nhi đi theo sau con bé, con bé lấy ra thứ gì thì cô lại cất vào, hai mẹ con làm ngược lại hoàn toàn với nhau.
Thẩm Hoài Dương chỉ mặc một chiếc dài tay bẻ cổ màu đen đơn giản cùng với một chiếc quần tây thoải mái, anh ăn mặc không thể đơn giản hơn nhưng lại thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, như thể một loại động vật quý hiếm.
Anh hoàn toàn không hề quan tâm đến ánh mắt của mọi người mà cứ ung dung đi theo hai mẹ con cô, lấy ra những món đồ mà Diệp Giai Nhi đã xếp vào.