Một lúc sau, Đường Tiểu Nhiên rời khỏi phòng bệnh, đi đến phòng làm việc của bác sĩ.
“Tôi thấy có thể tiến hành giai đoạn hóa trị đầu tiên rồi, càng sớm càng tốt. Đợi cô khỏi bệnh cảm sẽ bắt đầu tiến hành hóa trị luôn.”
“Vâng.”
Đường Tiểu Nhiên nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Tỷ lệ thành công cao không bác sĩ?”
“Không khẳng định chắc chắn được, còn phải xem tình trạng bệnh và tốc độ hồi phục của cơ thể cô. Tình trạng của cô không quá tốt, dù sao cũng không phải là ung thư giai đoạn đầu nữa.” Bác sĩ đáp.
Đường Tiểu Nhiên trầm mặc.
Cô cảm thấy tuy bác sĩ không nói thẳng ra nhưng cũng đang ám chỉ tình trạng của cô rất kém.
“Cô chú ý sức khỏe với thời gian nghỉ ngơi đi, không được để bị cảm nữa. Hai ngày sau tới làm hóa trị.”
Bác sĩ dặn dò thêm một lần.
Bữa trưa, cô nhờ y tá qua nhà ăn lấy hộ một phần cơm.
Lúc cô chuẩn bị ăn thì chú Lưu tới.
Ông cầm theo hộp giữ nhiệt, mỉm cười nói: “Cậu chủ bảo tôi mang cơm tới.”
Đường Tiểu Nhiên nói mình đã lấy cơm rồi nên một mình không thể ăn hết hai phần cơm. Ý cô muốn để chú Lưu ăn phần cơm ông vừa mang tới.
Chú Lưu nghe xong bèn mỉm cười đi đến bên cô.
Nhân lúc cô không để ý, ông lấy hộp cơm trong tay cô đi rồi vừa cười vừa gắp thức ăn, nói: “Vừa hay tôi cũng chưa ăn bữa trưa, tôi không khách sáo nữa. Nhưng phần cơm mà cậu chủ bảo tôi mang đến là cơm tẩm bổ cho người bệnh. Tôi không bị bệnh cũng chẳng bị thương, ăn cơm đó thì không hay lắm đâu, cho nên tôi ăn phần này là được.”
Nếu để cậu chủ biết ông ăn phần cơm tẩm bổ kia rồi sẽ nổi cáu mất thôi.
Đường Tiểu Nhiên: “…”
Buổi chiều, Tô Chính Kiêu đến trường đón Cảnh Hiên rồi đưa theo cậu bé cùng đi đến bệnh viện.
“Bắt đầu từ hôm nay con ở với mẹ nhé. Thu dọn xong quần áo với đồ dùng xong thì ba sẽ mang đến cho con.”
“Sao bỗng dưng lại như thế ạ?” Cảnh Hiên vẫn đang gặm cổ vịt. Cổ vịt cay khiến gò má cậu bé đỏ bừng, không ngừng xuýt xoa kêu cay.
“Mấy ngày nay chân mẹ con đi lại không tiện, lại còn bị bệnh nữa, mà ở bên cạnh mẹ con không có người chăm sóc nên ba không yên tâm.” Vừa nói, anh vừa đánh tay lái về bên trái.
Cảnh Hiên gật đầu: “Con sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt!”
“Còn có một việc ba nhất định phải cảnh cáo con!”
Tô Chính Kiêu híp đôi mắt hẹp dài, trầm giọng nói: “Lần này con còn dám phá bĩnh chuyện của ba thử xem!”
“Không phá, không phá đâu ạ.” Cảnh Hiên vội vàng đáp lại.
Nghe vậy, Tô Chính Kiêu mới hài lòng nói tiếp: “Thật ra để con ở chỗ mẹ con cũng có vài lợi ích.”
Cảnh Hiên nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh.
Lợi ích trong miệng ba ám chỉ điều gì thế?