Điều này không giống phong cách của Đường Tiểu Nhiên.
Trước đó, đòi sống đòi chết gả cho anh, bây giờ ly hôn lại dứt khoát như vậy sao?
Thấy anh rơi vào trầm tư, luật sư Vương sờ chóp mũi: “Anh Tô, anh xem lúc nào tiện để đến ủy ban nhân dân làm thủ tục ly hôn?”
Tô Chính Kiêu thu hồi dòng suy nghĩ: “Càng nhanh càng tốt.”
“8 giờ sáng mai.”
“Được.”
Ở một bên khác.
7 giờ tối, Đường Tiểu Nhiên nhận được điện thoại của luật sư Vương.
Nói rõ 8 giờ sáng mai, gặp ở ủy ban nhân dân, làm thủ tục ly hôn.
Mắt của Đường Tiểu Nhiên cụp xuống: “Được, tôi biết rồi.”
Tô Chính Kiêu thật là nóng lòng, ngay cả thời gian thở cũng không cho.
Nghe thấy ly hôn thì vui như vậy sao?
Hai tay của cô ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, cười tự giễu.
Thời gian 8 năm.
Cho dù là tảng đá, cũng nên bị cô hâm nóng rồi.
Nhưng Tô Chính Kiêu giống như một tảng băng vạn năm không tan.
Mặc kệ sưởi thế nào, cũng lạnh kinh người.
Từ trước đến nay, người chết tranh không lại người sống.
Nhưng bây giờ xem ra, là người sống mãi mãi cũng không so được với người đã chết.
Có lẽ, có thể hơn được!
Nhưng, nhất định sẽ không phải là cô!
Đồng hồ điểm chín giờ.
Cảnh Hiên trở về nhà sau lớp học phụ đạo.
Đường Tiểu Nhiên nấu một bàn đồ ăn ngon, tất cả đều là những món mà Cảnh Hiên thích ăn.
Sau khi rửa mặt xong, Cảnh Hiên bước ra từ trong nhà vệ sinh.
Nhìn bàn đồ ăn đầy ắp, cậu vô cùng kinh ngạc: “Mẹ ơi, hôm nay là ngày lễ gì ạ?”
“Không có đâu, mau đến đây ăn đi.”
Cảnh Hiên chớp chớp mắt: “Vậy sao mẹ lại nấu nhiều món ăn ngon như thế.”
Đường Tiểu Nhiên chỉ cười mà không nói.
Cô vừa xoa đầu cậu vừa nói: “Con không thích hả?”
“Thích chứ ạ.” Cảnh Hiên vội vàng gật đầu: “Chỉ cần là mẹ nấu thì con đều thích hết.”
“Cái miệng này được lau mật ong hay sao mà ngọt như thế, chờ đến lúc lớn lên chắc chắn sẽ giỏi dỗ dành con gái thích lắm đây.”
Vừa mới nói xong, trái tim Đường Tiểu Nhiên liền nhói lên một chút.
Cô sẽ không thấy được ngày hôm đó.
Cảnh Hiên lắc đầu: “Con mới không cần có con gái thích đâu, con chỉ cần có mẹ thôi.”