Cô không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh.
Tô Chính Kiêu bỗng bước lại gần, tay anh bao trùm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, khàn giọng bảo:
“Trước kia đúng thật là lỗi của tôi, nhưng tôi đang sửa đổi rồi, cho tôi một cơ hội đi mà!”
“Sự tàn nhẫn tôi đối với em, đều là những hành động làm khi tôi phát bệnh. Tôi có bệnh tâm thần, chẳng phải em biết rất rõ sao?”
Vì để níu giữ cô, anh không ngại nói mình tồi tệ cỡ nào.
Yêu em sâu đậm cỡ nào thì hèn mọn cỡ đó.
Khi yêu một người, thì cô ấy đã có quyền lợi được tổn thương bạn.
Đường Tiểu Nhiên vùng vẫy ra khỏi hành động của anh: “Nhưng tôi không muốn quay trở lại trước kia nữa. Tình yêu sẽ không mãi đứng tại chỗ chờ đợi đâu.”
Tô Chính Kiêu chau mày, nhanh chóng ôm lấy cô: “Chỉ trách trước kia tôi không biết mình phạm sai lầm quá đáng như thế. Tình yêu không đợi tôi, nhưng tôi muốn đuổi theo nó!”
Đường Tiểu Nhiên kìm nén nhịp tim của mình, những chuyện xảy ra trong hơn tám năm đó đều hiện lên trước mắt.
Bất luận là anh vô tình hay cố ý, điều quan trọng nhất là, cô không thể nào quên được.
Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng, nóng ran lúc này của anh, những cảm xúc ấy cô cũng từng nếm trải.
Đúng lúc này, y tá đẩy cửa bước vào.
Cô ấy đặt đồ xuống, nói mà không ngẩng đầu lên: “Anh Tô, cánh tay anh bị thương không hề nghiêm trọng, phải tháo bó bột ra. Nếu cứ tiếp tục như thế thì vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn đó.”
Chân mày Đường Tiểu Nhiên chau lại thật chặt, nhìn anh ta, trong lòng tức giận: “Anh lừa tôi!”
Ánh mắt Tô Chính Kiêu tức giận lướt qua nữ y tá: “Ngoài cách này ra, tôi không biết có thể dùng cách gì để em đến thăm tôi!”
“Tô Chính Kiêu, đồ khốn nạn! Lừa người ta xoay vòng vòng thế vui lắm à?”
Cuối cùng cô cũng nổi giận, đẩy anh ra, sẵn tiện cho anh thêm một cái tát: “Anh xem người khác là chú hề, còn anh là chủ nhân rạp xiếc à!”
Cô đẩy mạnh một cái, sau đấy đi ra ngoài phòng bệnh mà không ngoảnh đầu lại.
Trong ánh mắt tràn đầy sự chế giễu, thật đúng là buồn cười!
Cô thấy buồn cười thay cho sự lo lắng đó của mình!
Cảnh Hiên nhìn Tô Chính Kiêu, khẽ thở dài một tiếng.
Thật ra, cậu cảm thấy ba cũng đáng thương quá!
Tô Chính Kiêu bị sự bất lực sâu sắc bao trùm, bức tường trong lòng cô quá dày, bất luận anh dùng cách gì cũng không thể chinh phục được trái tim cô!
Những ngày tiếp theo, Tô Chính Kiêu và Cảnh Hiên ở trong biệt thự.
Đường Tiểu Nhiên không đến nữa, cũng không hỏi thăm Cảnh Hiên. Xem ra thật sự bị chọc tức rồi, cô giận thật rồi!
“Ba, vì ba mà con cũng bị mẹ bỏ rơi luôn rồi này!” Cảnh Hiên khẽ thở dài.
“Yên tâm, cô ấy sẽ bỏ rơi ba nhưng mãi mãi sẽ không bao giờ bỏ rơi con đâu. Con mãi mãi là con trai cô ấy, còn ba ngoài thân phận là chồng cũ của cô ấy ra thì chả là gì cả!”