Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm - Diệp Giai Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1373


Hoắc Đình Phong ôm cô, cằm tì trên tóc của cô, khẽ thở dài, nhưng lại rất thỏa mãn.


Thân Nhã nhắm mắt lại, hít hơi thở nam tính mê người của anh, cô gật đầu đồng ú: “Vậy thì em lùi một bước, tổ chức ở nước K.”


“Được…” Trên môi của Hoắc Đình Phong nở nụ cười, rất khó tưởng tượng, người đàn ông trưởng thành như vậy khi khẽ mỉm cười cũng có thể trong trẻo như ánh mặt trời tháng ba.


Hạnh phúc không phải là phải trải qua bao nhiêu sự gập ghềnh, bao nhiêu sự nhấp nhô, bao nhiêu sự oanh oanh liệt liệt.


Mà là sau đó trải qua một kiếp nạn, mang theo cơ thể đầy thương tích, còn có thể gặp được một người như vậy, anh yêu em, vừa khéo em cũng yêu anh, như vậy vừa hay.


Thân Nhã lười động, Hoắc Đình Phong ôm ngang cô vào trong lòng, không cảm thấy mệt mỏi, đi thẳng về phía trước…


Kết quả lần mở phiên tòa này khác với lần trước, không có kết quả như thế nào cả, suy đoán không có chứng cứ mãi mãi không thể gọi là chứng cứ.


Sau khi lại lãng phí một ngày, Trần Bội Linh không định tiếp tục như vậy nữa, lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực, ai kêu cô ta không có chứng cứ chính xác.


Nhưng hôm nay sau khi vừa lên tòa, ánh mắt Lâm Nam Kiều nhìn Trần Bội Linh không đúng lắm, sự thù hận sôi sục đủ đè chết người khác.


Kết thúc phiên tòa, Trần Bội Linh định rút đơn, không muốn tiếp tục nữa, dù sao đến lúc đó không nhất định sẽ có kết quả, người mệt vẫn là bản thân.


Sau khi kết thúc, hai người một trước một sau đi ra khỏi tòa, khi ở cửa, Lâm Nam Kiều bỗng rảo bước, trực tiếp chặn ở trước mặt Trần Bội Linh.


Cô ta còn chưa kịp mở miệng thì lại nhìn thấy Cố Thanh Thành đợi ở một bên.


Cố Thanh Thành giống như cả đêm không ngủ, trông rất tiều tụy, nhất là râu đã mọc ra.


Vừa nhìn thấy Trần Bội Linh đi ra, hai mắt của anh ta không khỏi phát sáng, đi tới, lập tức đưa tay nắm lấy cánh tay của Trần Bội Linh: “Bội Linh, em có phải tha thứ cho anh rồi không?”


Lâm Nam Kiều buông tay ra, đứng ở một bên nhìn.


Rất rõ ràng, Cố Thanh Thành là dùng khổ nhục kế, cầu xin đủ đường, bất lực lại không thể đả động được Trần Bội Linh.


Anh ta vẫn túm chặt không buông, bây giờ cái anh ta túm không chỉ là cánh tay của Trần Bội Linh, còn có tiền tài, sao có thể buông được chứ?


“Anh biết em sẽ tha thứ cho anh, anh tối qua đã nghiêm khắc kiểm điểm bản thân rồi, trước đây là anh hồ đồ, sau này tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa, anh bảo đảm! Nhưng em cũng phải nghĩ như này, bên cạnh anh trước đây có biết bao nhiêu phụ nữ vây quanh, khoảng thời gian này ngoài lần uống say xảy ra quan hệ với cô ta thì không hề có chuyện đó nữa! Anh biết em giận, cho nên đã gây áp lực cho cô ta, khiến cô ta tức điên, anh cũng không để cô ta sống tốt!”


Mắt của Lâm Nam Kiều khẽ động, thì ra người khiến cô ta đi tới bước đường này vậy mà là anh ta!


Trần Bội Linh lại không dao động, lạnh lùng mở miệng: “Khi cô ta là vợ của Vu Nhất, anh vậy mà cũng có thể ngủ được, huống chi người phụ nữ khác! Loại người giống như anh chỉ biết cảm thấy khoái hoạt, tôi lại cảm thấy buồn nôn, thậm chí liếc thêm mấy cái cũng sẽ nôn ra! Từ trong chuyện này đã nhìn rõ nhân phẩm của anh, đừng nói nhiều lời vô ích nữa, chuẩn bị sẵn giấy tờ, chúng ta ngày mai đến ủy ban nhân dân ly hôn.”


Cố Thanh Thành lắc đầu liên tục, lúc này anh ta biểu hiện giống như phụ nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK