“Sức khỏe của ông cụ trong khoảng thời gian này không tốt lắm, bệnh tình có hơi phát tác nghiêm trọng, bảo con mau về một chuyến.” Đầu bên kia truyền tới giọng nói dịu dàng của phụ nữ: “Đình Phong, quay về trước, cho dù ở mấy ngày rồi đi cũng được, mẹ cũng rất lâu rồi cũng chưa được gặp con.”
“Con biết rồi…” Ngón tay sạch sẽ mà rõ ràng khớp xương của anh dạy nhẹ mi tâm, sải bước đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Anh ta ngay cả đi đường cũng có một loại phong phạm khác những người khác, đôi chân dài thẳng tắp, ngay cả ở khúc cua cũng không gập, tư thế thẳng tắp, giống như quân nhân.
Đợi khi anh ta biến mất khỏi tầm nhìn, Thân Nhã cất bước, lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Là thai phụ cũng lại cũng thật sự không có gì có thể mua, đi dạo hai vòng ở trung tâm thương mại thì cũng không mua được gì.
Cô ra khỏi tòa trung tâm thương mại, nhìn thấy chiếc xe vô cùng quen thuộc dừng ở bên ngoài, có điều người ngồi ở ghế lái lại không phải là Hoắc Đình Phong, mà là tài xế, xuyên qua cửa kính, có thể nhìn thấy anh lười nhác ngồi ở ghế sau, hai chân vắt chéo, đầu dựa vào lưng ghế đằng sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chiếc xe rẽ đi, rời khỏi tầm mắt của cô, Thân Nhã cảm thấy duyên phận của anh và cô thật sự không cạn, gần như cách hai hôm cũng có thể gặp nhau lần nữa.
Thành phố S nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hay là nói, quả thật khá có duyên.
Chỉ có điều mấy lần trước hai người đều có tiếp xúc, lần này có thể coi như lướt qua nhau.
Đi dạo ở bên ngoài một ngày cũng không thu được thành quả gì, ngược lại mệt mỏi trở về chung cư.
Nhưng trong nhà đã có thêm một quý phu nhân, Cát Mỹ Ngọc, cũng chính là mẹ của Trần Vu Nhất.
Bà ta ăn mặc đơn giản thoải mái, nhưng tràn ngập cảm giác thời trang, nhìn quanh căn phòng vài lượt, mở miệng nói: “Trải thảm ở trong nhà, bây giờ mang thai rồi, cơ thể không giống như trước.”
Thân Nhã gật đầu, Cát Mỹ Ngọc gật đầu: “Ngồi xuống đi, nên ăn bữa tối rồi, muốn ăn gì thì bảo dì giúp việc đi mua, có cần điều hai bảo mẫu của nhà họ Trần tới cho hai đứa không?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Mẹ, không cần phiền phức như vậy, có một người là được.”
“Vu Nhất nói tối có buổi tụ tập, sẽ về muộn một chút, vừa rồi đã gọi cho mẹ rồi, mẹ mang một ít đồ dinh dưỡng tới, bảo dì giúp việc nấu cho con ăn, còn mua cho con mấy bộ đồ, con lát nữa thử xem có hợp không.”
Khỏe miệng của Thân Nhã nở nụ cười: “Cảm ơn mẹ.”
Cát Mỹ Ngọc mỉm cười, vỗ lưng của cô: “Ngồi đi, đồ ăn dì giúp việc nấu đều là những món ăn thích ăn nhất.”
Tuy là mẹ chồng nàng dâu, nhưng quan hệ của hai người ngược lại rất hòa hợp, có nói có cười, ngồi ở đó dùng bữa tối.
Sân bay thành phố S.
Trợ lý bên cạnh Hoắc Đình Phong đi mua vé tới thành phố B, một lát sau thì quay lại, lắc đầu: “Anh Hoắc, khoảng thời gian này thành phố B đang tổ chức hội nghị quốc tế, vé máy bay đã bán hết, ngay cả vé đặt trước cũng không mua được vé.”
“Đi mua vé tàu cao tốc trước, sau đó đổi sang vé máy bay…”
Khi trợ lý xoay người chuẩn bị đi làm, nhân viên của sân bay lại mỉm cười đi tới, rất là tôn kính: “Anh Hoắc, xin anh đợi một chút, tổng giám đốc đã đang trên đường tới.”