CHƯƠNG 443
“Bốn năm trước con đưa Hải Băng ra nước ngoài, không phải con kêu mẹ đưa cho cô ta một tờ chi phiếu trống hả? Nhưng mà cô ta không có nhận, cứ tỏ ra thanh cao, cuối cùng, tấm chi phiếu đó đã bị mẹ xé rồi.”
Nghe vậy, tấm lưng vốn đang dựa ở trên ghế sofa của Thẩm Hoài Dương bỗng nhiên ngồi thẳng dậy: “Tại sao cho đến bây giờ cũng không nghe thấy mẹ nhắc tới chuyện này với con?”
“Nó không cần, mẹ có nói như thế nào nó cũng không chịu lấy, với lại con đã đến nước Mỹ rồi, thời gian trôi qua lâu, mẹ đã quên mất.”
Ánh mắt âm trầm giống như vòng xoáy, đôi môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, sắc mặt khó coi không có từ nào để hình dung.
Anh vẫn cho là Tô Tình đã đưa tờ chi phiếu cho cô, nhưng không nghĩ tới lại có kết quả như vậy.
Bốn năm, cô đã nuôi con lớn lên, nhưng lại không có công của anh, loại cảm giác này làm cho anh vô cùng bực bội.
Lúc này, Huyên Huyên vừa mới tỉnh ngủ, bước ra từ trong phòng ngủ, hai tay vẫn còn đang dụi dụi mắt, đi đến bên cạnh Thẩm Hoài Dương, nâng gương mặt nhỏ nhắn có hơi buồn ngủ: “Chú ơi, mẹ đâu rồi?”
“Về khách sạn rồi, ngày mai sẽ đến đây với con.” Vẻ mặt hòa hoãn, giọng nói của Thẩm Hoài Dương mềm mại hơn, ôm cơ thể nhỏ bé của cô bé đặt trên đùi mình: “Gọi bà đi.”
Trạng thái mệt rã rời, gương mặt của Huyên Huyên chôn ở ngực anh, nhìn Tô Tình, ngoan ngoãn hiểu chuyện gọi một tiếng: “Chào bà ạ.”
Xem ảnh 1
Lông mày khẽ nhếch, lần này bà ta không còn nói tránh nữa, mà là trực tiếp hỏi: “Hoài Dương à, đứa nhỏ, con muốn hay là không muốn vậy?”
Đúng là bà ta rất tò mò về quyền nuôi dưỡng đứa bé, anh muốn hay là không muốn đây?
Huyên Huyên còn nhỏ nên nghe không hiểu, ăn nho mà mình tự hái đến say sưa ngon lành, cái miệng nhỏ không ngừng chép chép: “Ngọt quá đi.”
Mà đương nhiên là Thẩm Hoài Dương có thể nghe hiểu hàm ý trong lời nói của bà ta, anh không nói tiếng nào, ánh mắt âm trầm, đôi môi mỏng mấp máy, ngón tay thon dài lau đi nước nho tràn ra khỏi khóe miệng của bé.
“Chú ơi, chú ăn đi ạ.” Huyên Huyên cười tủm tỉm lấy mấy quả nho đặt ở bên môi anh, nhìn thấy anh không động đậy, bé lại càng cười vui vẻ hơn nữa: “Hồi trưa này nho chua, lần này là nho ngọt, chú thử đi.”
“Thật không?” Hàng lông mày sắc bén có hơi chất vấn mà nhướng lên, trêu chọc bé.
“Thật ạ.” Huyên Huyên vội vàng liên tục gật đầu: “Cháu ăn trước, chú nhìn nha.”