Ngược lại cô ta càng là sợ hãi, anh mới càng giận dữ hơn, nên cô ta cứ thẳng thắn!
Câu trả lời như vậy, không thể nghi ngờ gì là câu hỏi vặn lại, ngọn lửa giận dữ trong lòng rốt cục bùng phát, Trần Vu Nhất tiến lên, bàn tay to bóp chặt cần cổ Lâm Nam Kiều.
Hàn Thu Trúc sợ tới mức hét lên một tiếng, vội vàng chạy tới, đẩy Trần Vu Nhất ra, đỡ lấy Lâm Nam Kiều, cho cô hít thở lại.
Lúc này, trạng thái của Trần Vu Nhất rất tệ, nếu cô ta tiếp tục như vậy, cuối và người chịu khổ chính là cô ta!
Lâm Nam Kiều không thèm để ý đến hành động của Hàn Thu Trúc, mà là nhìn Trần Vu Nhất, vẻ mặt yếu ớt, rồi lại bướng bỉnh nói: “Vu Nhất, bây giờ anh muốn bóp chết em sao? Em đã nói rất rõ rồi, em chẳng qua chỉ gọi cho Thân Nhã một cuộc điện thoại mà thôi, chuyện không cẩn thận sảy thai cô ta phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, bây giờ em là vợ của anh, vì một chuyện đã qua từ lâu, anh muốn bóp chết em sao?”
Nỗi oán hận của Trần Vu Nhất càng lúc càng nhiều, giọng nói âm u lạnh lẽo gần như là phát ra từ kẽ răng: “Có từng nghe qua một câu thế này chưa, tôi không giết bá nhân, bá nhân lại vì tôi mà chết!”
“Cho nên ý của anh là, đứa nhỏ đó là do em giết?” Lâm Nam Kiều lắc đầu: “Bây giờ anh muốn đổ toàn bộ trách nhiệm và sai lầm lên người em sao? Từ đầu đến cuối, em chưa từng nói ra một lời nói xấu đứa nhỏ, hiện nhiên không đến nỗi đi giết hại một sinh mệnh nhiều lắm chỉ gọi điện thoại cho cô ta mà thôi.”
Trần Vu Nhất vẫn nắm chặt, không có buông ra.
Đau đớn truyền đến từ cần cổ cũng làm cho Lâm Nam Kiều bùng nổi:
“Lúc này sao anh lại giận như vậy? Là bởi vì chuyện đứa nhỏ mất đi đó đã trách lầm cô ta? Bây giờ cô ta ở và người đàn ông khác khiến anh hối hận không thôi, lúc cô ta ở với anh, anh không cần cô ta, bây giờ cô ta ở với người đàn ông khác, anh lại sử dụng tất cả thủ đoạn muốn cùng cô ta nối lại tình xưa, đừng quên lúc trước cô ta đánh anh đến không thể nhúc nhích phải nằm ở bệnh viện như thế nào, kỳ thật, căn bản chính là anh không có tự trọng!”
Hàn Thu Trúc không hiểu tại sao Lâm Nam Kiều lại cố tình vào lúc này khiến Trần Vu Nhất giận dữ, giờ đây sắc mặt của Trần Vu Nhất đen hơn nhiều so với khi nãy.
Quả nhiên, Trần Vu Nhất giơ tay lên, sau đó tát xuống, chỉ nghe một tiếng ba vang dội vang lên, ngay lập tức, trên gương mặt trắng nõn của Lâm Nam Kiều hiện lên một dấu tay sưng tấy, cả người ngã nhào trên mặt đất.
Ngay thời khắc té xuống, Lâm cổ tay Nam Kiều lại đụng vào bàn trà, cơn đau truyền đến từ nới đó cứ như là cổ tay đã bị gãy.
Trần Vu Nhất không để ý đến hai người trong biệt thự nữa, mà lập tức rời đi.
Anh ta không quay về nhà họ Trần, cũng không đi đến quán bar, càng không có đi tìm Thẩm Hoài Dương và Quý Hướng Không, mà là đi đến căn nhà hộ lúc trước.
Những đồ vật còn trong phòng dường như vẫn còn nhiều như vậy, duy chỉ có tấm ảnh kết hôn ở trên tường và khung ảnh ở trên bàn trang điểm là biến mất.
Toàn thân đều như nhũn ra, giống như gân mạch toàn thân đều bị người khác rút đi, Trần Vu Nhất xụi lơ ngồi dưới đất.
Anh ta vẫn luôn cho rằng, đứa nhỏ lúc trước là do chính tay Thân Nhã phá đi, vả lại chuyện này Thân Nhã cũng đã từng thừa nhận.
Nhưng lúc này, anh ta mới biết, thì ra chân tướng sự thật hoàn toàn không phải như thế, cũng không giống như những gì anh ta đã nghĩ.
Trong lòng lại nhớ đến lúc trước chính mình bởi vì phẫn nộ và oán hận, mà tàn nhẫn tát Thân Nhã, anh ta lúc này hối hận chán nản mà liên tục đánh vào ngực mình.