Không chịu tiếp tục nghe nữa, Trần Bội Linh lại hất anh ta ra, trực tiếp gọi tài xế trên xe kéo Cố Thanh Thành ra.
Sau đó, cô ta ngồi vào trong xe, khởi động xe, rời đi.
Đợi khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, anh ta thu liễm thần sắc, thầm mở miệng nói: “Mẹ kiếp! Có cái gì mà lên mặt chứ! Cho dù thật sự ly hôn, ba thật sự có thể giương mắt nhìn tôi chết đói sao? Tôi là con trai độc nhất của ông ấy, con trai duy nhất của ông ấy!”
Sau khi có suy nghĩ như vậy, Cố Thanh Thành bỗng chốc lại cảm thấy sống dậy, sự u ám và âm trầm vừa rồi được quét sạch.
Lâm Nam Kiều nghe rõ ràng, khóe miệng không khỏi nở nụ cười chế giễu, người đàn ông như vậy cũng đủ ‘tuyệt’.
Nghe thấy âm thanh, ánh mắt của Cố Thanh Thành nhìn qua, nhìn thấy khóe miệng của Lâm Nam Kiều đang cười thì lại hiện ra bộ dạng ngả ngớn mọi khi.
Dù sao chắc chắn ly hôn rồi, anh ta đâu cần thiết phiền não nữa, chuyện quan trọng nhất hiện nay là…
Lâm Nam Kiều cảm thấy ghê tởm, ánh mắt không nóng không lạnh quét qua trên người anh ta, sau đó rời đi.
Trở về chỗ ở tạm, Hàn Thu Trúc bảo cô ta thử đi tìm một công việc, cứ tiếp tục ở nhà như vậy cũng không phải là cách!
Lâm Nam Kiều không chịu, cô ta căn bản sẽ không nghĩ tới phương diện này!
Trong lòng cô ta lúc này có suy nghĩ, có ý nghĩ, đó chính là báo thù, báo thù tất cả những ai khiến cô ta rơi vào bước đường này!
Đến công ty đi làm, vất vả một tháng tiền lương cao nhất cũng chỉ chục triệu, cô ta căn bản không nhìn trúng chút tiền lương đó!
Với lại, số lương đó có thể làm gì?
Một bộ quần áo, một cái túi, sau này nếu còn gặp lại bạn học, cô ta chắc chắn sẽ bị cười nhạo!
Lâm Nam Kiều không thể chấp nhận hoàn cảnh như thế, với lại, công ty bây giờ cũng chưa chắc cần cô ta, cô ta cũng không muốn đi thử!
Cô ta không phải là người sẽ sống kiểu cuộc sống đó, Lâm Nam Kiều luôn cho rằng so với người khác, cô ta khác với mọi người, cuộc sống của cô ta cũng nhất định khác với mọi người.
Hàn Thu Trúc hết cách, cô ta không nghe lọt, nói nhiều nữa cũng dư thừa, phí lời.
Buổi tối, cô ta có một cuộc xã giao phải tham gia, sau khi tạm biệt Lâm Nam Kiều thì rời đi, Lâm Nam Kiều ngồi ở trong nhà, không có việc gì cả.
Cô ta cũng biết rõ, cuộc sống không thể cứ tiếp tục như vậy được.
Lôi những quần áo trước đây ra, cô ta tìm trong đó, có mấy bộ nhìn không tệ, có chút sexy, có chút thanh thuần, còn pha chút quyến rũ.
Mặc một bộ, Lâm Nam Kiều lại tìm túi, sau đó đến hộp đêm.
Buổi tối, nơi phồn hoa nhất chính là hộp đêm, hơn nữa cũng là địa điểm tốt nhất để chọn.
Thật ra quy tắc rất đơn giản, điều quan trọng nhất là giỏi quan sát, cử chỉ, lời nói, chứ ai chả ăn mặc thế.
Ngồi ở góc của hộp đêm, trong tay cô ta cầm ly rượu vang, lắc nhẹ, rượu vang vẽ lên một đường cong, rất đẹp.
Lúc này, một người đàn ông đi vào, anh ta cao lớn, tuấn tú, hơi thở tôn quý tỏa ra từ trên người không thể che đậy, ăn mặc càng là đồ đắt.
Lâm Nam Kiều từ từ khóa chặt mục tiêu, có tiền, người còn đẹp trai, thậm chí có thể hơn Trần Vu Nhất, cô ta không có lý do không chọn người đàn ông như vậy.
Mà người đàn ông bước vào lại vừa hay chính là Tô Chính Kiêu.
Sau khi nghe tin Hoắc Đình Phong sắp kết hôn với Thân Nhã, cả người anh ta đều không tốt, cảm xúc càng trở nên cáu kỉnh trong nháy mắt, giống như một ngọn lửa được đốt cháy, nói không chừng bất cứ lúc nào sẽ nổ ầm một tiếng.
Muốn phòng bao, anh ta định đi uống rượu, xả cơn giận trong người, nếu không anh ta sẽ bị nổ tung.
Đứng dậy, Lâm Nam Kiều bám theo đằng sau anh ta, đi theo anh ta lên trên tầng.