“Em không tin, cuốn tạp chí này có bài viết giới thiệu về anh đấy, trong này viết anh đã kết hôn hai lần, với lại còn nói anh với người vợ đầu tiên rất yêu thương nhau.” Thân Nhã lắc lắc cuốn tạp chí trong tay.
Hoắc Đình Phong không phủ nhận, đặt bàn tay to lên bụng cô, dịu dàng nói: “Khi còn trẻ, anh rất ngạo mạn và luôn coi nhẹ mọi thứ. Khi đó, anh cảm thấy tặng hoa là một hành động rất tầm thường, chưa từng có ý nghĩ làm chuyện này, vậy mà khi đã gần 40 tuổi, anh lại cảm nhận được ý nghĩa đẹp đẽ của việc tặng hoa, em có cảm thấy anh ấu trĩ không?”
Thân Nhã bật cười: “Không hề nha, em rất biết ơn vì anh đã làm điều này cho em, nhưng em thực sự tò mò không biết khi còn trẻ anh như thế nào.”
Cô gặp anh khi anh ba mươi tư tuổi, tất cả những gì cô được chứng kiến là sự trưởng thành, tình cảm, chu đáo, dịu dàng và thanh lịch của anh.
Khi còn trẻ anh ấy như thế nào?
“Nói ra sẽ phá hủy hình tượng của anh trong lòng em mất…” Anh cười.
“Em không quan tâm.” Thân Nhã nghĩ đến điều gì đó, sau khi do dự một lúc, cô khẽ hỏi: “Người vợ đầu tiên của anh đã mất rồi sao?”
Lồng ngực Hoắc Đình Phong phập phồng lên xuống, anh mím đôi môi mỏng, khẽ đáp: “Ừm…”
Anh không có ý nói tiếp, Thân Nhã cũng không định hỏi thêm gì nữa.
Cuốn tạp chí này nói rằng người vợ đầu tiên của anh đã chết, người vợ thứ hai thì đang bị bệnh nặng và hiện đã ly hôn.
Về phần vì sao người vợ đầu chết, bài viết trên này không nói rõ, nội dung cũng không cụ thể lắm, nhưng có thể cảm thấy nội dung đó có ý nói nguyên nhân là vì anh vũ phu, luôn đánh vợ của mình.
Cô không tin điều đó.
Thành phố S.
Lâm Nam Kiều và Trần Vu Nhất đã gây lộn với nhau hai ngày, trong hai ngày này, Trần Vu Nhất không liên lạc với Lâm Nam Kiều, Lâm Nam Kiều cũng không về nhà.
Trần Vu Nhất vẫn đang tự trách bản thân.
Mà Lâm Nam Kiều đợi mãi cũng không nhận đươc một cuộc gọi nào của Trần Vu Nhất, cô ta không còn tâm trạng để tiếp tục chờ đợi nữa, cuối cùng cũng quay trở về nhà họ Trần.
Vừa vào tới phòng khách, Cát Mỹ Ngọc ngay lập tức trách móc Lâm Nam Kiều chuyện hôm đó cô không về nhà họ Trần, bỏ mặc khách của nhà, là một cô con dâu vừa về nhà chồng, không cảm thấy như vậy là quá không hiểu phép tắc hay sao?
Lâm Nam Kiều hít một hơi thật sâu, kìm chế cơn giận của mình, khi Cát Mỹ Ngọc đã la mắng chỉ trích xong, cô ta đi lên lầu, Trần Vu Nhất vẫn đang ngủ.
“Anh cảm thấy có lỗi với Thân Nhã, con cô ấy được năm tháng, chính bản thân cô ấy không cẩn thẩn nên xảy thai, con của em cũng đủ tháng, ở trước mặt anh uống thuốc phá thai, con của cô ấy là con anh, con của em không phải là con anh, phải không?” Lâm Nam Kiều lạnh lùng nói: “Khắp người em đầy máu, nằm ở đó mấy ngày, em như thế này, tính là cái gì?”
Nghe những lời này, mắt của Trần Vu Nhất khẽ động.
Biểu cảm nhỏ này không thể thoát khỏi tầm mắt của Lâm Nam Kiều, cô ta nhìn thấy rất rõ ràng, bởi vì cô đang nhìn chằm chằm vào Trần Vu Nhất, đến mức không hề chớp mắt.
Điều này cho thấy Trần Vu Nhất không phải là không hề có một chút cảm giác gì về chuyện đó, anh ta cũng có cảm giác, có nhận thức.
Thế là Lâm Nam Kiều lại nói tiếp: “Đứa con đó ở trong bụng em rất lâu, em cũng có tình cảm với nó, anh vì con của cô ta mà đau khổ, vậy con của em mất đau đớn như thế, có ai thương chứ?”