Anh yêu cô ta, cô ta cũng yêu anh, mà cô chỉ là một người không liên quan mà thôi.
Ngoài ra, Thẩm Hải Băng cứ theo sát đằng sau, ba người như vậy thì tính là cái gì?
Có ai từng thấy, vợ chồng đi nghỉ tuần trăng mật, nhưng tiểu tam lại theo sát đằng sau, hơn nữa vào ở chung một căn biệt thự không?
Cô cảm thấy hoang đường mà nực cười, càng không thể chấp nhận được, sự việc phát triển đến mức này, kết thúc cuộc hôn nhân, giải thoát cho mọi người.
Bọn họ không cần kiêng kỵ cô nữa, mà cô cũng sẽ không nhìn một màn như vậy mà đau lòng, xót xa, không thể chịu đựng Thẩm Hải Băng hơi sững người, sau đó theo bản năng nhìn sang Thẩm Hoài Dương, ánh mắt trong trẻo dịu dàng đã dao động, không cần nghi ngờ, lúc này trong lòng cô ta rất vui.
Diệp Giai Nhi đưa ra đề nghị ly hôn, Tô Tình bây giờ không ngăn cản với cô ta nữa, đối với cô ta mà nói, đây là cơ hội tốt nhất.
“Tôi đã nói, lời như này đừng nhắc lần thứ hai ở trước mặt tôi!” Sắc mặt của Thẩm Hoài Dương lại hoàn toàn đen thui, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
“Nhưng tôi cảm thấy cần thiết phải nhắc lần thứ hai, hai người yêu nhau, tôi là người thừa, vậy thì tôi rút khỏi là được, nguyên nhân anh Thẩm phản ứng như vậy là gì?” Diệp Giai Nhi khẽ cười lạnh, không hiểu.
Sự bực bội dâng trào trong lòng không thể dùng từ ngữ để hình dung, nhưng Thẩm Hoài Dương lại bài xích theo bản năng, còn căm ghét lời nói từ trong miệng cô nói ra đó.
“Lẽ nào là anh Thẩm không nỡ xa tôi sao?”
Diệp Giai Nhi nhìn anh, khẽ nói: “Nếu ở cổ đại, anh Thẩm hoàn toàn có thể trái ôm phải ấp, được hưởng phúc, đáng tiếc, đây không phải cổ đại, anh không thể ăn trong bát nhìn trong nồi được, anh không thể cứ quanh quẩn giữa hai người phụ nữ.”
Không lên tiếng, mắt của Thẩm Hoài Dương chỉ nhìn chằm chằm cô, giống như muốn xuyên thủng cô.
Diệp Giai Nhi cũng không tránh né, nhìn thẳng vào anh: “Đoạn hôn nhân này nếu bắt đầu từ giao dịch, kết thúc cũng không phải chuyện khó, nếu như anh Thẩm cảm thấy ly hôn sẽ ảnh hưởng không tốt với anh, vậy thì có thể đợi sau khi đứa trẻ sinh ra được một năm thì ly hôn, tài sản tôi không lấy, chỉ cần đứa trẻ này, hai người sẽ phát triển như nào, mặc hai người.”
Giọng nói lạnh lùng của anh rít ra từ kẽ răng: “Cô ngược lại đã suy nghĩ cặn kẽ, chu toàn như vậy.”
“Ừm.” Diệp Giai Nhi gật đầu: “Hết cách rồi, tôi ghét hoàn cảnh của lúc này, cũng rất ghét cô ấy, thậm chí có thể nói là căm ghét, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy nữa, nếu không tôi sẽ không nuốt nổi cơm.”
Người kia đương nhiên là chỉ Thẩm Hải Băng, mặc dù chán ghét, nhưng không chán ghét đến mức kia, cô cố ý phóng đại lên.
Thẩm Hải Băng không phải là người phụ nữ mà anh yêu sao? Cô chửi người phụ nữ anh yêu đến mức như vậy, chắc chắn anh sẽ nổi giận, trong cơn tức giận, nói không chừng anh sẽ đồng ý với cô.
“Còn có, ở cùng anh lâu như vậy, cũng khiến tôi vô cùng chán ghét, nếu như có thể, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh dù chỉ một ánh mắt, bởi vì, mấy người đều khiến người khác sinh ra chán ghét như vậy!”
Nghe thấy vậy, Thẩm Hoài Dương tức đến mức bật cười, đôi môi mỏng cong lên, lạnh lùng mà giận dữ nhìn chằm chằm vào cô: “Thật sự chán ghét như vậy?”
“Đương nhiên rồi, tôi là cô giáo, sẽ không bao giờ nói dối.” Cô nói.
Vòng cung lạnh lùng kia có chút thay đổi, giọng nói của Thẩm Hoài Dương từ trong kẽ răng phát ra, con ngươi u ám giống như muốn nuốt chửng người khác: “Vậy thì, cứ chán ghét như thế này đi, tôi cảm thấy rất tốt….”
“Tôi chán ghét thì không sao cả, hoàn toàn có thể mắt không thấy tâm không phiền, vậy còn cô ta thì sao? Anh nhẫn tâm nhìn tôi nói cô ta một tiếng tiểu tam hai tiếng tiểu tam sao?”