Tô Chính Kiêu không muốn nhìn thấy ánh mắt như vật, anh ta quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Nếu đứa nhỏ không có chuyện gì xem như cô thoát một kiếp, nhưng nếu thằng bé có chuyện gì…..”
Tới đây, anh ta cũng không nói tiếp nữa mà đi thẳng vào phòng ICU.
Chỉ còn người phụ nữ ở nguyên tại chỗ. Cô ngẩng đầu, cằm hơi hất lên để nước mắt không chảy xuống. Cô thì thào: “Đó cũng là con của tôi mà, là đứa nhỏ do tôi sinh ra mà….”
Vừa nghe thấy hai người xảy ra chuyện, ba Hoắc, mẹ Hoắc và cả ông nội đều lập tức chạy đến
Tuy khi ở nước K, họ được thông báo là mọi chuyện đã ổn thoả cả rồi nhưng mọi người vẫn không yên tâm, Cả nhà bay qua ngay trong đêm, xác nhận mọi chuyện đã không sao rồi thì mới hết lo lắng.
Thân Nhã kể lại hết mọi chuyện cho ba người. Nghe xong, mọi người đều trầm mặc.
Mẹ Hoắc nói: “Nếu cậu ta đã biết sai rồi thì cho cậu ta một cơ hội đi. Tuy hơi có lỗi với Nhã nhưng cũng là do nhà họ Hoắc chúng ta nợ nhà họ Tô bọn họ. Từ nay về sau mọi ân oán đều đã giải quyết sạch rồi tôi sẽ không mềm lòng hay do dự nữa. Nhã, mẹ xin lỗi, đây là món nợ của nhà họ Hoắc mà con lại phải gánh vác.”
Thân Nhã lắc đầu, tỏ vẻ không sao: “Con cũng nghĩ như mẹ.”
Ba Hoắc lên tiếng: “Quan trọng là phải thuyết phục được Đình Phong. Ba cũng có suy nghĩ như mọi người nhưng lần này, cậu ta đã thách thức giới hạn của thằng bé rồi.”
“Nếu ban đầu không phải là vì mối quan hệ của bọn ta, hoặc tránh được thảm kịch đó…Tuy sự thay đổi của cậu ta có liên quan tới Tả Như Bội nhưng cậu ta cũng biết sai rồi, tha thứ cho cậu ta một lần thôi.” Ông Hoắc nói: “Nhã và Đình Phong quyết định chuyện này đi.”
Thân Nhã ngẩng đầu: “Sao lại do con quyết định ạ? Ông nội đức cao vọng trọng, nói kiểu gì cũng nên do ông đứng ra quyết định! Lời nói của con không có trọng lượng đâu.”
“Ông đã từng này tuổi rồi, dù ông có thể gánh vác thì ai cho ông gánh vác hả? Thằng nhóc đó yêu thương ông lắm hả? Con nói thì nó còn nghe chứ ông mà nói thì nó nghe tai này lọt tai kia, chẳng đáng một cắc, toàn là tiền trảm hậu tấu xong mới nói cho ông!” Ông lão bất mãn: “Đã nghe tới câu trọng lão khinh sắc chưa?”
“….” Thân Nhã im lặng.
“Ta giao cho con nhiệm vụ nặng nề này rồi đó! Vân Triệt đâu? Chắt trai yêu quý của ông đâu rồi? Lâu lắm rồi ông không gặp con, cho ông hôn mấy cái nào!” Ông lão quay người đi tìm chắt trai bảo bối của mình.
Buổi tối trước khi ngủ, Thân Nhã lại nhắc lại chuyện này.
Hoắc Đình Phong hỏi tại sao cô lại để tâm tới chuyện này như thế?
“Không phải để tâm, chỉ là cảm thấy có trách nhiệm thôi. Sự lương thiện trong khoảnh khắc cuối cùng ấy luôn khiến em không nỡ đối xử tàn nhẫn với anh ta.”
Hoắc Đình Phong không nói lời nào mà đi vào phòng tắm khiến Thân Nhã tức không chịu được. Anh giỏi đánh trống lảng thật đấy!
Mấy ngày sau, Tô Chính Kiêu từ nước K quay trở lại thành phố S. Anh ta vẫn mặc trên người bộ quần áo khi thoát ra khỏi rừng ấy, vừa bẩn vừa loạn.
Anh ta đã không nghỉ ngơi cả đêm rồi, trong mắt toàn là tơ máu. Lúc anh ta tới, cả Thân Nhã và Hoắc Đình Phong đều đang có mặt.
“Việc lần này là do lỗi của tôi. Bây giờ tôi tới đây để thực hiện lời hứa.” Anh ta đã mấy ngày không chợp mắt, đã vô cùng kiệt sức rồi.
Thân Nhã còn chưa nói lời nào, Hoắc Đình Phong đã đứng lên, đấm mạnh vào mặt anh ta.