“Bây giờ, mời cô dâu chú rể trao nhẫn cưới cho nhau.”
Ngón tay cô mảnh khảnh, chiến nhẫn anh lấy ra là nhẫn kim cương lam đẹp nhất, ở dưới ánh mặt trời mùa thu được tỏa ra ánh sáng rực rỡ, anh nhẹ nhàng đeo vào.
Chiếc nhẫn của anh lại là kiểu khác, đơn giản, phóng khoáng, nhưng cao quý, ưu nhã, nhìn trông giá trị không thấp, không mảnh khảnh như cô, khớp xương của anh rõ ràng, có lực, cô cụp mắt đeo nhẫn cho anh.
Thật ra, đeo nhẫn không phải là một nghi thức đơn giản, mà có nghĩa là dấu ấn từ giờ trở đi hai người sẽ thuộc về nhau.
Cô thuộc về anh, anh cũng thuộc về cô, cô là của anh, anh cũng là của cô.
“Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu rồi.”
Lời của mục sư vừa dứt, Thẩm Hoài Dương sớm đã nôn nóng ôm cô vào lòng, ánh mắt thâm tình giống như có thể nhỏ ra nước.
Dưới sân khấu là mọi người, bị anh dùng ánh mắt nóng bỏng như lửa, ngọn lửa còn đang nhảy nhót đó nhìn mình, gò má của Diệp Giai Nhi không kìm được mà ửng đỏ, đưa tay đẩy nhẹ ngực của anh.
Anh hơi nhoẻn miệng cười, cúi người, trực tiếp ngậm lấy cánh môi của cô, tùy ý hôn, không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách nào.
Cô đang đẩy lồng ngực của anh, âm thanh hàm hồ không rõ rỉ ra từ môi lưỡi đan xen của hai người: “Anh nhẹ chút, đừng làm trôi son.”
“Bây giờ là lúc chú ý tới son hay sao?” Anh vô cùng bất mãn, cắn nhẹ vào cánh môi của cô, lúc này anh không có rảnh để ý vấn đề son môi của cô.
“Trôi son sẽ rất khó coi…” Cô hơi thở dốc.
“Sẽ không, em ở trong lòng anh mãi mãi là người đẹp nhất, đẹp tới mức mặt trời mặt trăng cũng không sáng bằng em…” Anh tiếp tục hôn, hôn sâu, nhắc nhở cô: “Lúc này, em nên chuyên tâm một chút, vợ à…”
Vợ, một từ đơn giản lại dễ dàng đánh trúng trái tim của cô, khiến nó trở lên vô cùng mềm mại, vô cùng ngọt ngào.
Mọi người mỉm cười vỗ tay, Huyên Huyên làm tốt công việc hoa đồng, lúc này còn không quên tung cánh hoa.
Một lúc sau, hai người mới buông ra, anh ôm chặt cô vào lòng, không chịu buông, không che giấu sự ngọt ngào hạnh phúc.
“Chú rể đọc diễn văn hôn lễ.” Giọng nói của MC lanh lảnh truyền tới.
Thẩm Hoài Dương nắm tay cô, xoay người, ánh mắt nhìn vào các vị khách khứa bên dưới, anh với gương mặt đẹp trai, khí chất lẫm liệt, giọng nói cất lên lại vô cùng dịu dàng: “Hôm nay rất cảm ơn các vị có thể bớt chút thời gian quý báu đến tham gia hôn lễ của chúng tôi, có lời chúc phúc của mọi người khiến hôn lễ lần này của chúng tôi càng thêm phần lãng mạn, càng thần thánh hơn, tôi sẽ thực hiện nghĩa vụ của một người chồng, sẽ thương cô ấy, sẽ yêu cô ấy, để cô ấy vô lo vô nghĩ, mãi mãi hạnh phúc, đương nhiên, còn cả con gái của chúng tôi nữa.”
Tiếng vỗ tay rần rần, giống như trong không khí đã lây nhiễm sự ngọt ngào này.
“Vợ, hạnh phúc không?” Anh cụp mắt, nhìn lên người cô.
Hạnh phúc không? Trên người mặc chiếc váy cưới anh khoác cho, con gái thì ngoan ngoãn đứng ở đằng sau, trước mắt là mẹ, còn cả bạn thân, bọn họ đều tặng lời chúc phúc cho bọn họ, nếu đây không tính là hạnh phúc, vậy cái gì mới được coi là hạnh phúc?
Ngẩng đầu, cô dựa vào khuỷu tay của anh, khóe miệng cong lên, trả lời anh với giọng vô cùng chắc chắn: “Hạnh phúc, em rất hạnh phúc…”