Từ giây phút cô bắt đầu cắt đứt hoàn toàn, một chút tình cảm cô đối với anh ta trước kia đã bị quét sạch.
Không phải cô nhẫn tâm, mà là một người phụ nữ kiên trì tám năm.
Không có mục đích, bỏ ra tám năm kiên trì, cuối cùng không có được gì cả.
Cho dù có được, cũng là những vết sẹo đầy người cùng với sự mệt mỏi, cô không có cách nào quên đi chuyện anh ta muốn giết cô!
Bên kia, Tô Chính Kiêu đi đi đi lại trong phòng làm việc.
Không ngờ, thằng nhóc Cảnh Hiên lại không hề giống với những đứa trẻ bình thường.
Đi xem phim, tiếp theo, bọn họ còn có kế hoạch gì nữa?
Lẽ nào lại đi dạo đến 12h?
Nửa đêm nửa hôm, cô nam quả nữ ở cùng nhau, rất dễ súng cướp cò, xảy ra chuyện kia!
Thằng nhóc Cảnh Hiên kia, một chút chuyện cũng không cáng đáng được, có khả năng, cậu bé còn hi vọng hai người nhanh chóng thành một đôi, anh ta đứng ngồi không yên, trở nên không giống mình nữa.
Nếu như con trai có thể giúp đỡ, anh ta cũng không cần phải đứng ngồi không yên như vậy.
Người ta nuôi đều là những đứa con có hiếu, anh ra nuôi lại là con sói mắt trắng, lật mặt không nhận người thân!
Vì vậy, lúc này rõ ràng không thể dựa vào Cảnh Hiên.
Ở nước K, Tô Chính Kiêu anh ta muốn điều tra tung tích của một người, không phải là chuyện khó!
Vì vậy, lập tức gọi điện cho thư ký.
Một lúc sau, anh ta đứng dậy, bàn tay tùy tiện cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế da, đi thẳng ra ngoài.
Trong rạp chiếu phim có chút tối, các cặp đôi ngồi hàng cuối cùng đang hôn nhau cuồng nhiệt.
Không để ý cốc coca ở dưới tay, cơ thể vặn vẹo, hai cốc coca to va vào nhau, kết quả đổ thẳng lên lưng của Đường Tiểu Nhiên.
Cô vẫn đang xem phim một cách rất nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh.
Quay người lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy cốc coca màu nâu đang chảy từng giọt xuống.
Trong lúc Đường Tiểu Nhiên vặn vẹo người, cánh tay vô tình khẽ chạm vào Lưu Canh Hoằng, anh ta cảm nhận được, quay người theo cô, sau đó lông mày cau lại.
Cởi áo vest trên người ra, ánh mắt Lưu Canh Hoằng liếc nhìn hai người đang hôn nhau đến mức không thể tách ra ở phía sau, nói với Đường Tiểu Nhiên: “Cởi áo khoác ra, mặc áo của tôi lên đi.”
Đường Tiểu Nhiên ngại ngùng, từ chối, cởi áo khoác trên người xuống, cầm trên tay.
Mà Lưu Canh Hoằng cũng đã cởi áo vest ra, dứt khoát khoác lên vai cô: “Khoác đi, cơ thể của đàn ông từ trước đến nay vẫn cường tráng hơn phụ nữ.”
Cô muốn cởi xuống, nhưng Lưu Canh Hoằng lại giữ chặt lấy, không cho cô tiếp tục cử động.
Lúc này, đôi tình nhân ngồi hàng ghế sau cũng hoàn hồn lại.
Phát hiện ra tình trạng hỗn loạn mà mình mới tạo ra, hơi đỏ mặt, nhỏ giọng xin lỗi.
Lưu Canh Hoằng muốn nói gì đó, nhưng Đường Tiểu Nhiên đã lên tiếng trước anh ta, dịu dàng nói: “Không sao.”