Vậy nên cách duy nhất của ông chỉ có thể là uy hiếp, ép buộc Dương Tuyết, bắt bà ta gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Canh, thả Diệp Giai Nhi ra.
Dương Tuyết vừa nhìn đã biết là ông ta không thật sự định bắt cóc, mục đích chỉ là muốn Thẩm Thiên Canh thả Diệp Giai Nhi ra.
Có thể vì một đứa con nuôi mà làm đến nước như vậy, cũng đủ thấy đây là một người tình nghĩa sâu nặng.
Còn Thẩm Thiên Canh có thể vì bà ta làm đến bước đường này cũng là người tình sâu nghĩa nặng, bà ta cũng muốn gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Canh, bảo ông ta thả Diệp Giai Nhi ra, nhưng điện thoại gọi mãi không được.
Thẩm Thiên Canh đối xử thật lòng với bà ta, bà ta không thể vô tình với ông ta. Nếu tin tức Thẩm Thiên Canh bắt cóc người khác bị truyền ra ngoài, cả đời ông ta nhất định sẽ bị hủy hoại.
Trên đời này cũng chỉ có một mình người đàn ông như Thẩm Thiên Canh đối xử với bà ta như vậy, bà ta có vô tình vô nghĩa đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể tuyệt tình với Thẩm Thiên Canh.
Đúng lúc này lại có âm thanh vang lên, sau đó Tô Tình bước đến, tiện tay khóa trái cửa tầng thượng lại.
“Ngồi trò chuyện trong khung cảnh này cũng không tồi nhỉ.” Tô Tình đi về phía hai người, lời nói cay nghiệt: “Mới mấy ngày không gặp mà một đại mỹ nhân trước đây đã tiều tụy đến mức như vậy sao, bà nhìn thử xem, chỗ tóc giả này nhìn giả quá, đến cả đường chân tóc cũng không có.”
Dương Tuyết chạm vào mái tóc trên đỉnh đầu, không hề quan tâm đến bà ta.
“Lại nhìn khuôn mặt này đi, nhìn cái quầng mắt xanh tím này đi, rồi lại nhìn làn da này, đúng là khó coi!”
Mới mấy ngày không gặp mà Dương Tuyết đã thảm hại đến mức như vậy, đúng là khiến Tô Tình cảm thấy rất vui mừng và sung sướng.
Dương Tuyết đã nhìn thấy diện mạo lúc này của mình ở trong gương, đúng là không khác gì mấy so với lời miêu tả của Tô Tình, mới mấy ngày mà bà ta trông như đã già đi mấy tuổi.
Tô Tình đang cười, nụ cười trên miệng càng lớn hơn: “Không phải bà thích quyến rũ đàn ông sao? Để tôi xem hiện giờ bà như vậy rồi còn quyến rũ đàn ông thế nào?”
“Nói đủ chưa?” Dương Tuyết không muốn đôi co với người phụ nữ này.
Tô Tình là người phụ nữ không có đầu óc nhất mà bà ta từng gặp, hơn nữa việc có giữ được Thẩm Thiên Canh hay không là bản lĩnh của bà ta.
“Chưa đủ đấy, làm sao nào? Bà dám làm mà còn sợ người khác nói sao? Bà tự xem dáng vẻ hói đầu hiện giờ của mình đi, thật là khó coi, đi trên đường nhất định là trò cười của mọi người, nói không chừng còn có người chỉ trỏ gọi bà là quái vật!”
Dương Tuyết cười lạnh: “Bộ dạng này của tôi thì làm sao? Với bộ dạng này của tôi mà Thẩm Thiên Canh vẫn vì tôi mà đi bắt cóc Diệp Giai Nhi để cô ta hiến tủy cho tôi! Đúng là không thể phủ nhận bây giờ bà đẹp hơn tôi, tôi xấu như vậy còn có thể khiến Thẩm Thiên Canh vì tôi làm đến mức như vậy, bà đẹp như vậy không biết Thẩm Thiên Canh còn có thể vì bà mà làm đến tận đâu?
“Bà…” Tô Tình tức điên, bà ta điên cuồng la hét, không ngờ Thẩm Thiên Canh vì người phụ nữ này mà đi bắt cóc Diệp Giai Nhi.
“Tôi ghét nhất người khác nói tôi xấu, càng không đến lượt bà khoa chân múa tay, bây giờ bà có ăn mặc lộng lẫy, trang điểm đẹp đẽ đến đâu đi chăng nữa thì cũng không có được một cái liếc nhìn của Thẩm Thiên Canh. Tôi không làm gì cả nhưng có thể khiến ông ấy vì tôi mà làm tất cả, như vậy bà đẹp thì có tác dụng gì chứ?”
Lời nói của Dương Tuyết ngập tràn sự khinh thường.