Cô không thích những thứ quá đắt tiền, cũng không có hứng thú với quần áo, thay vào đó, cô mua rất nhiều những món đồ nhỏ.
Hoắc Đình Phong cũng đang lựa chọn, có điều hầu hết những thứ anh lấy đều đắt đến kinh người.
Anh cầm lên một cái, Thân Nhã ngay lập tức giật lấy rồi bỏ xuống lại.
Hoắc Đình Phong cảm thấy bất lực, anh dùng tay bóp chặt khoảng giữa đôi lông mày: “Em đừng làm vậy, anh muốn tặng em những thứ này…”
“Ở đây có rất nhiều thứ có thể tặng, tại sao cứ phải lấy những cái ở quầy đầu tiên?” Thân Nhã chỉ vào quầy phía trước.
Quầy ở phía trước thực ra đều trưng bày hàng giảm giá, hàng khuyến mãi, giá cả rất hợp lý, nhưng những món đồ ở phía sau thì chỉ cần nhấc lên là có thể khiến người ta phải há hốc mồm.
“Anh muốn tặng em những món tốt nhất, để thể hiện tấm chân tình của anh…”
Thân Nhã lắc đầu: “Đồ tốt nhất với tấm chân tình đó của anh quá đắt, khi tặng quà cho em chỉ cần tặng thứ em thích là được rồi, anh thích hay không không quan trọng, em thích hay không mới là quan trọng nhất.”
“Nghe cũng có lý…” Ánh mắt của Hoắc Đình Phong lúc này vô cùng dịu dàng, anh đứng một bên nhìn Thân Nhã, cô cúi đầu, mái tóc xoã xuống, nghiêm túc tìm thứ mình thích trong đống hàng đang trưng bày.
“Lẽ nào anh không nhìn ra dụng ý của em sao?” Thân Nhã hơi nghiêng đầu: “Em đang giúp anh tiết kiệm đó, cho dù anh có bao nhiêu tiền thì cũng không phải từ trên trời rơi xuống, mà là nhờ anh nỗ lực mới có, đánh đổi bằng cả thời gian và sức khoẻ, anh có cảm thấy em là một người phu nữ rất tốt không?”
Hoắc Đình Phong khẽ cười, anh híp mắt, hơi nghiêng người, rút ngắn khoảng cách giữa anh với cô: “Em có biết lúc này em rất hấp dẫn không?”
Cách đó không xa có hai ánh mắt đang nhìn về phía Hoắc Đình Phong và Thân Nhã, đúng lúc ba mẹ Hoắc vừa từ thành phố S trở về, khoảng cách giữa bọn họ hơi xa nên ba mẹ Hoắc nhìn không rõ, hơn nữa, hai người kia đều đang đứng nghiêng người.
Đôi lông mày lá liễu của mẹ Hoắc hơi cong lên, nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn ở phía xa, mở miệng nói: “Nhìn vóc dáng với cách ăn mặc kia, sao giống Đình Phong quá vậy?”
Ba Hoăc nghe vậy cũng cố nhìn thật kỹ, ông ta cũng cảm thấy rất giống, nhưng sau khi nghĩ lại thì nói: “Có lẽ không phải là Đình Phong đâu, bà thấy Đình Phong có khi nào cởi mở vui vẻ như vậy không?”
“Cũng đúng!” Thế nhưng lời nói vừa dứt thì mẹ Hoắc lại nắm lấy vạt áo của ba Hoắc: “Này, quay lại đi, quay lại đi, là Đình Phong, là Đình Phong đó!”
Ba Hoắc kinh ngạc đến mức đứng ngây người như một khúc gỗ, mẹ Hoắc cũng vậy, bà ta đứng sững sờ, hai người giống như đang so xem ai giống khúc gỗ hơn vậy.
Sau đó, ba Hoắc ho nhẹ một tiếng, vừa xoay người vừa lấy tay che mặt: “Về nhà.”
Mẹ Hoắc cũng quay lại: “Vậy Đình Phong thì sao?”
”Về nhà rồi nói, nó cũng đã là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi, bà coi lúc này có mất mặt hay không?” Ba Hoắc vừa nói vừa bước về phía trước.
Mẹ Hoắc vẫn tiếp tục kéo vạt áo của ba Hoắc, có chút không tin: “Ông có chắc là Đình Phong không?”
“Con trai bà sinh ra, lẽ nào bà còn không nhận ra sao?” Ba Hoắc không thèm quay mặt lại, người xung quanh có lẽ không có ai nhận ra bọn họ đâu nhỉ.
Kẻ qua người lại, đó có phải là con trai ông ta không?
Sau khi hôn một lúc lâu,anh mới buông cô ra, Thân Nhã nhắm mắt, Hoắc Đình Phong dùng đầu ngón tay xoa nhẹ khóe miệng của cô, vừa rồi anh thật sự nhịn không được.
Khi ở bên cô, anh luôn không kiềm chế được ham muốn của chính mình.