“Mẹ nói sau khi kết hôn cùng với mẹ, ba vẫn không được vui vẻ, thực ra mẹ cũng không vui vẻ.”
Kết hôn với anh, chỉ là không muốn anh chịu nhiều đau khổ nữa.
Hi vọng anh có thể sống vui vẻ hơn một chút, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không thể sống vui vẻ….
Bất giác, Tô Chính Kiêu nghĩ đến những lời Đường Tiểu Nhiên đã nói một cách rõ ràng ở trước mộ Hoài Giang.
Ánh mắt anh có chút u ám, hơi nheo lại, sâu lắng, cảm xúc lên xuống.
“Nếu như, ba nói nếu như mẹ con tái hôn, con sẽ cảm thấy thế nào?”
Tô Chính Kiêu cũng không biết tại sao mình lại hỏi vấn đề này, nhưng có thể là nhìn thấy người đàn ông mà cô nói chuyện rất vui vẻ ở trên xe.
Suy nghĩ một lúc, Cảnh Hiên nói: “Con sẽ đếm tiền lì xì của con, sau đó mua cho mẹ một món quà vô cùng lớn!”
Nghe thấy vậy, lông mày Tô Chính Kiêu càng nhíu chặt hơn.
Một đứa trẻ bình thường nghe thấy vấn đề này, không khóc thì cũng sẽ làm ầm ĩ, thằng bé lại còn chuẩn bị cả quà?
“Có khả năng cô ấy sẽ sinh em trai hoặc em gái, đến lúc đó không có thời gian để yêu thương con nữa, như thế con cảm thấy có được không?” Anh tiếp tục hỏi.
“Con biết, mấy năm mẹ kết hôn với ba vẫn không được vui vẻ, ba mẹ của những bạn học khác đều ở cùng nhau, ở lớp chúng con chỉ có ba với mẹ không ở cùng nhau, ba còn lên ti vi, lên báo với mấy dì xinh đẹp nữa.”
“Mẹ nhìn thấy sẽ luôn ngẩng người, có lúc còn ở sau lưng con lén lau nước mắt, sau đó, con biết mẹ yêu ba, nhưng ba không yêu mẹ, cuộc sống của mẹ rất vất vả và cô đơn, lúc mẹ nói với con ba với mẹ sẽ li hôn, con cũng không ầm ĩ.”
“Mẹ nói con phải đi theo ba, sau này không thể sống cùng với mẹ nữa, con có khóc, có đau lòng nhưng con không làm ầm ĩ, trong lúc quan trọng nhất con cũng không làm ầm ĩ, sau này còn làm ầm ĩ cái gì?”
“Thực ra con cũng biết, con còn nhỏ, nói sẽ không ai nghe, cho dù làm ầm ĩ cũng không có tác dụng gì, con biết sau này mẹ sẽ kết hôn, sẽ có con của mình, ba cũng sẽ kết hôn, cũng sẽ có con.”
“Mẹ vẫn sẽ yêu con, nhưng chắc chắn sẽ không còn yêu như vây giờ, tình yêu của mẹ sẽ phải san sẻ cho em trai, em gái, mẹ chưa từng không yêu thương còn, đến lúc đó sẽ càng không, con biết mà.”
Cậu bé rất nhỏ, nhưng suy nghĩ đã rất trưởng thành.
Trên ti vi còn chiếu rất nhiều bộ phim như vậy, những điều này cậu bé đều biết.
Đầu Cảnh Hiên rủ xuống, giọng nói có chút rầu rĩ, có chút nặng nề, không còn vui vẻ như trước đó.
Chỉ là, những lời này được nói ra từ một đứa bé còn nhỏ như vậy, luôn khiến người khác cảm thấy đau lòng, thương tâm, trong lòng chua xót, rất khó chịu.
Một đứa bé trưởng thành quá sớm suy nghĩ luôn rất chín chắn!
Nghe thấy câu cuối cùng của cậu bé, ánh mắt của Tô Chính Kiêu trở nên vô cùng u ám.
Anh chưa từng hiểu về đứa bé này.
Bây giờ xem ra, rất giống mình.
Nhưng là biểu hiện tốt.
Chỉ có như vậy mới có thể tiếp nhận được Tô thị, làm một người thừa kế hợp tiêu chuẩn.