Ngày hôm sau.
Làm việc cả ngày, Đường Tiểu Nhiên mệt mỏi dựa lưng vào ghế, xoay xoay cổ.
Lưu Canh Hoằng bước tới: “Làm việc xong rồi?”
Đường Tiểu Nhiên gật đầu: “Làm xong rồi.”
“Vậy mời tôi uống trà sữa nha.”
Đường Tiểu Nhiên bất ngờ: “Hả?”
Chị Triệu đi vòng qua từ phía sau, cười tủm tỉm nói: “Ly trà sữa đầu tiên vào mùa thu, cô không biết đây chính là từ được dùng phổ biến bây giờ à?”
Đường Tiểu Nhiên cười cười: “Tôi đâu có lên mạng đâu.”
“Trong buổi sinh nhật lần trước là Canh Hoằng đưa cô về nhà, Tiểu Nhiên à, ly trà sữa đầu tiên vào mùa thu, cô nên mời cậu ấy uống mới đúng.” Chị Triệu vẫn còn cười như cũ.
Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên cảm thấy cũng đúng thôi.
Nếu như đã mắc nợ rồi thì phải trả.
“Được thôi, anh muốn uống cái gì, để tôi mời.” Cô nói.
Lưu Canh Hoằng còn chưa lên tiếng thì chị Triệu đã giành nói trước: “Cách công ty chúng ta khoảng một km có một cửa hàng trà sữa vừa mới mở, hương vị khá ngon, tôi nhiệt liệt đề cử.”
Lưu Canh Hoằng cười nói: “Chị Triệu khá là kén ăn, nếu như chị ấy đã nhiệt liệt để cử, vậy thì chắc chắn không hề sai, nếu không thì đi thử xem?”
Đường Tiểu Nhiên cười nói: “Được thôi.”
Đưa mắt nhìn hai bóng người rời đi, nụ cười bên khóe miệng của chị Triệu chưa từng biến mất.
1 km không xa cũng không gần, lái xe chỉ có mấy phút.
Cách một con đường, Đường Tiểu Nhiên đã nhìn thấy quán trà sữa.
“Anh dừng xe đi, để tôi đi mua.” Cô nói.
Lưu Canh Hoằng đáp lời: “Được rồi, để tôi dừng xe xong thì sẽ đi tìm cô.”
Vừa đi đến gần, Đường Tiểu Nhiên có chút ngơ ngẩn.
Người đến mua xếp thành một hàng dài, gần như đều là mấy đôi tình nhân.
Cô không ngờ chỉ là một ly trà sữa mà thôi, thế mà có nhiều người xếp hàng như vậy.
Cảm thấy phải xếp hàng hơn nửa tiếng đồng hồ thì mới tới lượt mình.
Nói thật, vì một ly trà sữa mà đứng xếp hàng nửa tiếng, chuyện này thật sự không phải là tính cách của cô, nhưng mà vì để trả nợ ân tình, cô vẫn phải đứng xếp hàng.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, ly trà sữa đầu tiên vào mùa thu có ý nghĩa gì vậy?
Bỗng nhiên lại có một đôi tình nhân đứng chen trước mặt cô.
Cô không thích hành vi như thế, Đường Tiểu Nhiên nhíu mày: “Mời hai người ra đằng sau xếp hàng.”
Người đàn ông quay người lại.
Trong miệng anh ta ngậm điếu thuốc, dáng vẻ lưu manh nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Nhiên, sau khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô, trái tim lại rục rịch muốn động: “Gọi một tiếng anh thì anh đây sẽ đi ra đằng sau xếp hàng.”